Pair of Vintage Old School Fru
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323244

Bình chọn: 7.5.00/10/324 lượt.

ên đầu lưỡi, buốt giá hai cánh mũi và đôi mắt. Tôi vẫn đi,
không hiểu sao chẳng muốn dừng lại, dù bốn bề đâu đâu cũng không thấy
lối ra.

Tôi đi như thế cho đến khi mệt nhoài. Không phải cảm giác
mệt mỏi tay chân, hơi thở khó nhọc, mà là cảm giác vô vọng khi đi mãi
vẫn cảm tưởng như mình đang ở một chỗ, đâu đâu cũng giống nhau. Tôi biết rõ là mình đang mơ, bởi trên đời làm gì có nơi nào như vậy. Nhưng biết
thì đã sao? Thoát khỏi giấc mơ này là điều bất lực.

Mắt tôi từ từ
mở ra, có thể nhìn thấy xung quanh, có thể nghe được những âm thanh,
nhưng cơ thể không thể cử động, cũng không thể cất tiếng. Tình trạng này tôi chỉ mới bị gần đây, nhân gian hay gọi là bóng đè. Bị như thế này,
cả người tự nhiên tỉnh táo đến lạ lùng, nhưng chỉ có thể bất động, hơn
nữa còn có lúc thấy ảo giác.

Như lúc này đây, tôi không thấy Nhật
đâu, vị trí đó là Quân ngồi. Ánh mắt anh nhìn tôi như có lửa, da diết và khắc khoải giống thủa còn yêu nhau. Anh im lặng không nói, tay nhè nhẹ
siết tay tôi. Chúng tôi cứ một người ngồi, một người nằm, xung quanh là
thinh không như thật như ảo. Đây rõ ràng là ảo giác, một cơn mơ hồ của
riêng tôi, có lẽ do lòng quá mong nhớ. Có phải càng bị lâu, Quân sẽ càng ở đây lâu một chút không? Nếu vậy tôi không muốn thoát ra. Nuông chiều
trái tim một chút cũng không phải là tệ, bởi những lí lẽ của trái tim là đường dẫn đến hạnh phúc an yên, có điều đôi lúc nó dẫn đường hơi vòng,
để người ta đi qua một mảng đau thương cùng cực.

Ngồi thêm một lúc,
Quân rút tay ra khỏi tay tôi, rời đi. Tôi nhìn bóng anh xa dần, khuất
lấp sau cánh cửa. Tấm lưng gầy đó như một tảng nam châm hút hồn, kéo tất cả những khắc khoải thương đau của tôi lìa khỏi xác, rồi biến thành một con quỷ vô hình dày vò từ ngoài vào trong. Tôi không thể cử động, bất
lực nhìn anh thêm một bước là thêm xa xôi. Phải chi lúc này có một sức
mạnh thần kỳ nào đó giúp tôi níu giữ anh lại, dù chỉ là ảo giác. Giá như tôi có thể làm bản thân ngừng bất lực. Tất cả những gì tôi trân trọng,
tất cả những người tôi yêu quý, đều bằng cách này hay cách khác rời đi.
Còn tôi, nếu không phải là mất hoàn toàn cảm xúc, thì cũng là đắm mình
trong những khoảng không buồn lắng. Tại sao tôi chẳng thể làm gì khác
ngoài việc để mình tổn thương? Tại sao tôi cứ mãi bất lực để dòng chảy
cuộc đời đem đi từng người một?

Tôi gồng mình, cố gắng vùng dậy
nhưng không thể làm được ngay. Bất lực hết lần này đến lần khác, cuối
cùng tôi cũng có thể tỉnh lại. Minh Nhật không còn trong phòng, tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi nghĩ rồi, mình không tự giành lấy hạnh phúc cho
mình, thì cả đời sẽ chỉ có thể tức tưởi nhìn người khác cướp nó đi. Ngày mai chuyện gì sẽ đến, tôi không cần biết, lúc này chỉ nghĩ được một
điều là phải giành lại Quân.

Đoạn đường về nhà chưa bao giờ xa đến
thế. Tôi cứ vặn tay lái của chiếc xe điện lên đến hết cỡ, nhưng vẫn luôn cảm thấy nó quá chậm. Lúc này, trong tôi có cảm giác như chỉ cần muộn
một giây, tôi sẽ vĩnh viễn thất bại, vĩnh viễn mất đi.

Về đến nhà, tôi định chạy thẳng lên phòng Quân, nhưng rồi lại bắt gặp anh đang ngồi ở phòng khách, xem gì đó từ laptop.

Tôi lao vụt đến đứng đối diện anh, dứa khoát gập chiếc laptop lại.

Quân ngẩng đầu lên, mắt hồ ly lạnh toát, cái nhìn đầy đe dọa và nguy
hiểm. Khi thấy kẻ to gan lớn mật đó là tôi, mắt anh có phần dịu đi, xen
lẫn chút dò xét.

- Có chuyện gì à An? – Giọng anh vẫn khàn khàn, thoang thoảng chút lạnh lẽo, nhưng lọt vào tai tôi thì quá dỗi dịu dàng.

Chết rồi! Tôi không thể nói. Vội vàng đưa tay vào túi áo tìm sổ và bút, người tôi khựng lại. Vật quan trọng mà tôi lấy ở chỗ Nhật đã không còn ở đó, cả cuốn sổ và cây bút của tôi cũng không còn.

Trong một thoáng, tôi thấy người mình đông cứng, chẳng biết cần phải làm gì, cứ nhìn Quân chằm chằm như bị hút.

- Sao vậy em? – Anh chau mày.

Bình thường tôi rất nhanh trí, nhưng lúc này tự nhiên người cứ đờ đẫn, chẳng nghĩ được giải pháp nào.

- Em đau ở đâu à? – Quân nhăn mặt, đứng lên khỏi ghế, nhưng có phần dè chừng chiếc máy quay trong phòng.

Tôi thu lại sự ngây ngốc, thu lại cả những hy vọng ngớ ngẩn mà vừa mới
ấp ủ. Nếu anh còn yêu tôi, có lẽ lúc này đã rối lên khi tôi bất thường
thế này. Nhìn anh của hiện tại mà xem! Chỉ là bất ngờ, có chút thắc mắc, nhưng phần lớn là chú tâm để ý máy quay.

Tôi lùi lại, ngồi hẳn
xuống chiếc ghế phía sau, toàn thân lại rơi vào cơn đờ đẫn tiếp theo.
Mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Sự trống rỗng đang từng chút quay lại, làm
đầy chiếc ly cảm xúc của tôi, sau đó kiến nó trào ra, rồi trôi đi hết.
Từng giọt, từng giọt, như phin cà phê đang nhỏ xuống, dần dần xâm chiếm
tâm hồn tôi, phủ vây nó bằng cái lạnh, đóng băng tất cả mọi suy nghĩ
cũng như cảm giác.

Tôi nghe tiếng Lam Anh thật gần: Ngạo Quân, lên đây!

Tôi không nhìn cô ấy, cũng không nhìn Quân, chỉ nghe thấy giọng anh: Được!

Hai người bọn họ dứt lời liền rời đi. Cái cách họ mất hút làm lòng tôi
càng thêm trống trải.