
qua ba sống ra sao?”
“Ba khỏe. Thời gian qua… rất tốt. Còn con?”
“Con cũng thế. “
Ba cười, nụ cười không hề thoải mái, trong đó phảng phất một
điều như lời xin lỗi. Vũ cúi đầu, ngăn không cho những xúc cảm
trong lòng lộ ra ngoài. Các ngón tay của cô tự giác đan vào
nhau, chúng bấu chặt vào như sợ sẽ phải xa nhau mãi mãi.
Sau đó, Vũ nghe thấy ba nói: “Ba rất muốn về nhà. Ba rất thương hai chị em…và cả mẹ con nữa.”
Cô ngẩng đầu lên, thấy được đôi mắt ông đã ngấn lệ. Cô cũng
không biết phải nói gì nữa, không biết nên trách móc hay là
thương ông. Trong lòng cô luôn luôn có hai loại cảm xúc song hành. Đáng ra nếu ông đã tìm được người phụ nữ khác tốt hơn mẹ
thì ông nên an ổn, quên đi tất cả đã từng. Nhưng Vũ hiểu, nếu
như có người tuyệt tình được với quá khứ thì đã chẳng có ai
nuối tiếc. Ba của cô, cô biết phải làm sao với ông đây?
“Ba từng nói với mẹ sẽ không bao giờ hối hận về quyết định
của mình cơ mà?” Vũ không định nói ra những lời này, nhưng cô
cần một lý do để khiến mình tin tưởng ông.
“Ba…”
Không gian xung quanh như một khối băng đang dần tan chảy, khi cái
lạnh tan biến thì cũng là lúc cái nóng tràn vào. Sự nóng
lạnh thất thường luôn khiến cho con người ta có cảm giác hoang
mang, tạm thời không thể thích nghi được.
“Ba cảm thấy mình như sắp chết. Tất cả rất tồi tệ chứ không
hề tốt đẹp đâu Vũ ạ. Có đôi lúc ba muốn tự tử, nhưng ba không
muốn con phải đau khổ, mà ba cũng không dám. Chỉ là, ba đang
rất tuyệt vọng.”
“Tại sao lại thể ạ? Tại sao ba lại chọn con đường đau khổ như
thế? Chúng ta chẳng phải đang rất tốt đẹp hay sao?” Giọng nói
của Vũ cứ cao vút dần lên, cô cảm thấy mình sắp đứt hơi vì
phản ứng hơi thái quá.
“Ba không biết. Đến tận bây giờ thì ba cũng không hiểu tại sao lại làm vậy.”
“Nhưng con thì hiểu!” Vũ nói rất tự nhiên, cứ như thể cô đã chắc chắn với những nhận định trong lòng mình vậy.
Ba ngạc nhiên nói: “Con hiểu được gì?”
“Ba đã mất đi chỗ dựa trong công việc. Khi ba chán nản, khi ba
cần người ở bên cạnh thì mẹ lại giống như chúng ta lúc này.
Thờ ơ, hờ hững, làm mọi thứ đều trái ngược với điều mà ba
muốn…Còn ba, ba lại không bao giờ nói ra. Ba không biết cách thể hiện cho mẹ hiểu, quá khó để đến gần với nhau được. Chúng ta cứ tự đem đến cho nhau sự chán nản và xa cách, để rồi cuối
cùng lại tự đổ lỗi cho duyên phận.”
“Phải, nhưng mọi chuyện chỉ là một phần thôi. Phần còn lại là do ba.”
“Chúng ta ai cũng đều là người có lỗi!”
“Lỗi lầm quá khó để nhận ra.”
Vũ nhấp một ngụm nước lọc, cô thấy cổ họng mình bỏng rát như có ai châm lửa thiêu đốt. Cô từng nghĩ rất khó để có thể
ngồi nói chuyện với ba như thế này, vì cô tưởng ông đã thực
sự có vùng trời hạnh phúc mới. Khi cô trưởng thành, cô không
thể ở bên ông được. Thời gian ông ôm cô ít dần, má cô không được đám râu dưới cằm ông cọ vào nữa. Tóc bạc trên đầu ông cũng
không bị cô nhổ đi mà phải dùng thuốc nhuộm hoặc là để đó.
Ông say xỉn vì phải nịnh nọt nhiều nhiều, còn cô thì chỉ đứng ngoài cửa và im lặng. Vũ cảm thấy thời gian qua bản thân đã
quá hờ hững với những gì đáng trân trọng.
Một lúc sau, Vũ nói: “Ba đã nói với mẹ chưa?”
Ba gật đầu.
“Mẹ con đồng ý chứ?”
Ông chỉ nói: “Phải.”
Có rất nhiều điều không thể đi theo bản chất được, cũng có
rất nhiều điều không thể nói như những gì mà bản thân muốn.
Bởi nó quá mơ hồ, quá xa vời, bạn sẽ nghĩ mình cần tìm con
đường nào đó ngắn gọn hơn để chạm vào trái tim nhau.
Một lúc sau phục vụ mang đồ ăn tới. Bát ca om dưa có mùi vị
của dưa chua nhiều hơn là cá, bốc khói nghi ngút che mờ cả
khuôn mặt của ba. Vũ uống nước ngọt, còn ba sẽ uống bia, loại
bia thường 333. Cô vẫn sẽ mãi mãi là đứa trẻ trong lòng ba, là đứa con mà ông cho rằng không bao giờ trưởng thành.
Vũ lau bát đũa rồi đưa cho ba, trong khoảnh khắc hai bàn tay
chạm vào nhau, Vũ thấy trong tim mình có thứ tình cảm phá tan
rào chắn mà lao ra ngoài. Nước mắt cô giàn giụa ngay lúc ấy,
không biết phải lau làm sao cho kịp. Ba nhìn Vũ, cái nhìn nghẹn đắng những tâm tư. Đôi môi ông mấp máy, nhưng rồi cũng chẳng
nói lên được lời nào. Cô cúi đầu, cố lau đi nước mắt. Chúng
khô lại gây cảm giác rất xót xa, cứ như muốn bào mòn da mặt cô đi vậy.
Khoảng ba phút sau, cô ngẩng đầu nói: “Nếu như đây là sô