́ phận
của chúng ta thì đành vậy đi. Con không hận ba, chưa bao giờ.
Hãy cứ coi gia đình chúng ta chỉ là gặp phải tai kiếp thôi, ba
hiểu chứ?”
“Ba không tin là con không hận ba. Chúng ta đã quá hạnh phúc, đã quá hạnh phúc để không thể bỏ qua cho nhau tất cả.”
“Phải, đúng là như thế ba ạ! Nhưng cuộc đời này tình thân đâu
phải tính toán chi ly như kẻ thù? Chúng ta có những điều không
bao gồm xa lạ. Ngay từ khi sinh ra, chúng ta đã bị ràng buộc
bởi nhau. Điều ấy cũng giống với chuyện con không có quyền gì
hận ba. Làm như thế thì chính con mới là người đáng trách!”
“Vũ” Giọng ba run run “Ba không thể nói lời xin lỗi được. Đã quá trễ để nói ra những điều đó.”
“Có nghĩa lý gì đâu chứ? Nhưng ba không muốn trở về ạ?”
“Không, nhưng con hãy cho ba thời gian để sửa chữa. Cho dù là cả cuộc đời còn lại, nhưng ba thực sự muốn quay về.”
Đáng ra những điều này không hề dễ dàng như thế, nhưng đây là
ba của cô, là người mà cô mãi mãi yêu thương. Ông là người mà
cô kính trọng, tình cảm của cô dành cho ông cũng như tình cảm
dành cho mẹ, cả cuộc đời này sẽ là biết ơn. Nếu như có điều
gì khiến cô phải hận ông thì đó chính là việc cô không bao giờ hận ông được. Phải, đó là một điều quá khó đối với Vũ. Cô
không thể tuyệt tình được!
“Ba ơi, mẹ vẫn luôn nói nếu như ba muốn quay về thì hãy cứ quay về. Mẹ tuy không thể giữ được ba nhưng cũng không bao giờ muốn
rời xa ba. Mẹ chỉ là đang cố tỏ ra thật cứng cỏi trước sóng
gió. Mẹ phải tuyệt tình với những nỗi đau, cho nên bà mới
quyết định ly hôn.”
“Ba hiểu. Mẹ con nên làm như thế!” Ba cúi thấp đầu ăn cơm, Vũ
có cảm giác, trong những hạt cơm trắng ngần có nước mắt của
ông.
“Vậy còn người phụ nữ kia thì sao?”
Đôi đũa bỗng dưng khựng lại, ba như người vừa đâm phải một bức
tường vững chãi. Ông ngẩng đầu, đôi mắt đỏ vì bia và vì những giọt nước mắt chiếu thẳng vào Vũ. Cô đáp lại ông bằng cái
nhìn tin cậy, hy vọng rằng ông sẽ kiên cường mà nói ra tất cả.
Nhưng rồi cuối cùng ba chỉ nói: “Con không hiểu được đâu. Ăn cơm đi.”
Vũ cười bất lực, đến tột cùng thì ba mẹ cô vẫn chỉ coi cô là một đứa trẻ, một đứa trẻ không được trưởng thành. Họ sẽ
không bao giờ nói cho cô những điều mà họ đang lo nghĩ, họ không muốn chia sẻ cho cô. Điều này khiến Vũ rất thất vọng, cũng
càng ngày càng cảm thấy xa cách với thế giới này.
“Dù sao thì con cũng rất vui nếu như ba trở về. Tuy chúng ta
không thể quay về như lúc trước, nhưng ít nhất thì mẹ cũng bớt cô đơn. Con hiểu được nỗi khổ của mẹ, cũng như hiểu được nỗi
khổ của ba. Cho dù hai người không bao giờ nói ra.”
Ba mỉm cười trìu mến, ông không nói thêm gì nữa. Bởi vì Vũ đã hiểu được tất cả. Cô hiểu được tâm tư của họ, hiểu được
những đấu tranh vật lộn mà họ phải gánh chịu. Những người
này rất giống cô, đều tự ôm lấy nỗi cô độc về phía mình, một mình chịu đựng, không muốn sẻ chia cho ai khác.
Ăn cơm xong, Vũ là người trả tiền. Cô đã để ý trong ví của ba
chỉ còn đủ tiền trả cho bữa cơm này, cô không thể để ba trả
được. Thời gian qua ở công ty ba bị mọi người xa lánh, không giao tiếp với ai. Chiếc xe bốn chỗ mà ông hay chạy đã bị công ty
thu lại, hằng ngày ông đến công ty chỉ ngồi ở văn phòng và ra
về. Lương tháng ba triệu. Tất cả mọi người đều bàn tán, điều
ấy làm ông bị áp lực và nổi nóng. Ông gây sự, sẵn sàng đánh
nhau – hành động như một đứa trẻ, nhưng không có cách nào khỏa
lấp khoảng trống trong lòng. Hẳn là thời gian qua ông đã có
cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi.
Khi bước ra bên ngoài, những tia nắng như đám thiêu thân tràn vào đồng tử. Vũ nheo mắt, đưa tay lên che lại. Ba đứng ở đằng sau,
cô có thể thấy được cái bóng của ông. Ngày xưa cũng như thế
này, luôn có ba bên cạnh, được bảo vệ và được che chở. Ai cũng sẽ nghĩ khoảnh khắc đó là mãi mãi, nhưng chúng ta đâu thể
kiểm soát được tương lai? Hạnh phúc đôi khi khiến chúng ta ảo
tưởng quá nhiều điều.
Bất chợt, Vũ quay người lại. Trong tiếng ồn ào của đường phố, trong mùi thức ăn từ nhà hàng tỏa ra, dưới cái bóng của ba,
Vũ nói: “Ba ơi, cho dù mọi chuyện có thể nào đi chăng nữa, thì gia đình vẫn sẽ luôn ở bên ba. Đó là một điều không thể chối
bỏ!”
Sau khi ba đi, Vũ cũng không muốn về nhà ngay, cô đi loanh quanh trong
thành phố. Vũ không đem theo máy ảnh, cô chẳng biết làm gì với khung
cảnh hỗn độn trước mắt. Đôi chân cô muốn chạy trốn, nhưng t