Duck hunt
Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Hãy Ở Lại Trong Trái Tim Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210673

Bình chọn: 10.00/10/1067 lượt.

, chưa kịp để bên kia alo nó đã tuôn một tràn.- Sao giờ anh mới gọi lại? Có biết em chờ anh cả đêm không? Đã xảy ra chuyện gì thế......

Nó đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi làm Hắn nghe không kịp ngừng lại mất mấy giây hắn nói.

-" Em muốn anh trả lời câu nào?"

Vì lo lắng quá lại giận nữa nên nó không ý thức cũng không cảm thấy sự
khác lạ ở giọng nó và ngữ điệu của hắn, không phải chất giọng trầm ấm
đầy tự tin nữa mà thay vào đó là chất giọng trầm khàn, không khí chất,
giọng nói đầy vẻ mệt nhọc.

- Trả lời tất cả!

Hắn lại im lặng một chút mới trả lời.

- " Anh có việc bận đột xuất! Mai mới về được, em đừng chờ!"

Sao nó lại cảm nhận được sự nặng nề nào đó trong 3 từ " Em đừng chờ!", 3 từ này của Hắn thế, nghe rất lạ......

- Nếu anh không bị gì thì tốt rồi khi nào về cũng được!

- " Ừ!"

Tắt máy nó trầm ngâm hồi lâu rồi cũng bắt đầu dọn dẹp, nó đổ tất cả các
thức ăn mà ngày hôm qua đã tốn không biết bao nhiêu công sức bỏ ra chuẩn bị, dặn lòng là hắn chỉ bận thôi mà sẽ không có chuyện gì.

Đã bước vào mùa hè, năm học cũng đã kết thúc, bây giờ nó chỉ quanh quẩn ở
nhà thôi, đi dạo một vòng ra sau vườn nó dừng lại ở những chậu bạch
thiên hương mà mình trồng, hạt ngày nào nó gieo giờ đã thành cây con mất rồi, chẳng mấy chốc cây sẽ nở hoa thôi, nó lại chăm chỉ tưới nước cho
chúng.

- Chuyến bay mang số hiệu A450 từ Roma, Italia đến Hồ Chí Minh, Việt Nam đã hạ cánh.... xin nhắc lại chuyến bay.......

Bóng dáng của Hắn và Jelly đang kéo hành lí tiến ra ngoài, ra đến xe Jelly hỏi.

- Tôi bắt taxi về khách sạn được rồi anh về nhà đi, hãy suy nghĩ thật kĩ nhé thời gian chẳng chờ anh đâu!

Hắn nhìn Jelly gật đầu, cô cười nhẹ rồi vẫy một chiếc taxi, Hắn cũng lên xe về nhà. Dừng lại ở cổng nhà, Hắn không vội nhấn chuông mà đưa mắt nhìn
ngôi nhà đã hơn một tuần không trở về, nhà vẫn thế, chắc cô gái bên
trong cũng vẫn thế chỉ khác là Hắn đã không còn là Hắn của một tuần
trước nữa rồi. Ngày đi Hắn mang theo tình yêu, hình ảnh người con gái
mình yêu với cả hi vọng, nhưng ngày trở về Hắn lại mang theo sự thất
vọng cùng nỗi lo âu chẳng biết cách nào giải quyết. Mở cách của này ra,
trở về bên nó rồi sao Hắn lại không cảm thấy vui nữa mà lại cảm thấy cả
một nỗi buồn chẳng thể diễn tả thành lời, Hắn phải đối diện với nó thế
nào đây? Qua kính chiếu hậu, gương mặt Hắn đã trở về bình thường........

Mất mấy phút sau Hắn mới nhấn mở khóa, cánh cổng mở ra,
chiếc xe từ từ tiến vào khuôn viên, xuống xe Hắn đi thẳng vào nhà, vào
đến phòng khách đã thấy nó nằm ngủ ngon lành trên sofa, Hắn cố gắng đi
rất khẽ và ngồi xuống bên cạnh nó. Trời đã xế chiều nên bên ngoài gió
thổi vào rất mát, mấy sợi tóc tơ như đùa nghịch với gió bay bay, Hắn
nhìn nó thật lâu, thật kĩ, ánh nhìn mang cả biển trời yêu thương, bàn
tay Hắn vươn lên chạm vào gò má trắng hồng mịn màng của nó, mặt ai kia
thoáng nhăn lại làm hắn cười khẽ, nó là thế ngủ rồi là say sưa đến cả có người ngồi bên cạnh chạm vào vẫn không hay biết. Và trong phút chốc Hắn thu tay lại, nụ cười tắt hẳn, lí trí đã trở về, lí trí nói cho hắn biết bản thân hắn không thể như ngày xưa che chở cho nó ,bảo vệ cho nó, lí
trí nói với hắn về căn bệnh mà hắn đang phải đối mặt, lí trí nhắc nhở
hắn nếu muốn người con gái này mạnh mẽ hơn Hắn buộc phải dừng lại những
hành động quan tâm, những cử chỉ dịu dàng....... Hắn không thể cứ mãi để nó dựa dẫm vào mình nữa, sự bảo bọc, che chở ấy của hắn sẽ khiến nó yếu đuối hơn mà thôi, một ngày nào đó khi Hắn bất đắc dĩ không thể ở bên
cạnh nó được nữa nó sẽ gục ngã mất. Hắn ngồi dựa đầu vào thành sofa, mắt khép hờ cuốn theo dòng suy nghĩ...

Nó từ từ mở mắt hơi
giật mình vì Hắn đã ngồi bên cạnh từ bao giờ, nếu là thường ngày nó sẽ
nhích lại gần hỏi thăm đủ thứ chuyện nhưng sao ngay lúc này nó cảm thấy
hắn thật xa vời điều đó khiến nó dâng lên nỗi sợ hãi, thế là nó ngồi đấy đưa mắt nhìn hắn còn hắn cũng ngồi đấy im lặng và cảm nhận. Ít phút
sau, nó khẽ cất tiếng.

- Anh về từ bao giờ thế? sao không gọi em ra đón?

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế nhàn nhạt mở miệng.

- Hai tiếng trước!

- Em ngủ lâu vậy sao?

Lúc này Hắn mới mở mắt ra nhìn nó gật nhẹ, nó đưa tay vỗ đầu than trách.

- Tối em không ngủ được sao? - Hắn buông một tiếng hỏi.

- Ừ! Hai hôm nay e hay mơ thấy gì kì lắm! Cảm giác thật tệ cứ như sắp có chuyện gì đó xảy ra vậy.

Câu nói của nó như xoáy vào tim gan Hắn, nếu như nó biết sự thật nó sẽ như
thế nào đây, có lẽ sẽ buồn lắm, như vậy Hắn làm sao có thể nói với nó
chứ... cứ để nó vô tư như vậy lo âu mình Hắn chịu là được rồi, nó đã
chịu quá nhiều đau khổ rồi sau này hãy để Hắn gánh thêm phần của nó.

- Ngốc! Đừng suy nghĩ vớ vẩn sẽ không có chuyện gì đâu.

Nó cũng rất mong sẽ không có gì giống như lời Hắn nói nhưng mà lòng vẫn bộn bề suy nghĩ.

- Anh mệt rồi, lên phòng trước!

Nó nhìn theo bóng lưng thẳng tấp ấy bước từng bước l