XtGem Forum catalog
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325712

Bình chọn: 8.00/10/571 lượt.

lại cảm thấy có lỗi như thế này chứ

-"CHẾT TIỆT" Hắn tức giận đánh nắm đấm vào tường, "ẦM" Cô giật mình
nhìn bàn tay rướm đầy máu của hắn, hắn là lần đầu cảm thấy vô dụng thế
này, để người đàn ông khác chạm vào nàng. Cô trợn mắt nhìn hắn, nước mắt lưng tròng rồi rơi xuống,tí tách

-"Đồ ngốc...ngươi là đồ ngốc,
ngươi làm gì vậy...ngươi không biết đau sao" Lân thứ 2 cô khóc lại vì
hắn. Hắn thẫn thờ tay bất giác lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô

-"Đừng khóc nữa ta xin lỗi" Hắn ôm nàng vào lòng, bàn tay vấy máu in
lên làn áo như mây trôi. Lẳng lặng không nói gì, để không gian yên ắng
bao trùm lấy hai bóng hình đang ôm nhau dưới ánh trăng vàng.



-"Tuyết Lan tiểu thư" Nhật Quang ôm quyền thi lễ, y nhìn nhỏ bằng ánh mắt vô cùng kính trọng và khách sáo

-"Hử, có chuyện gì vậy Nhật Quang huynh" Sao mà ngọt xớt vậy nè trời, y khẽ choáng váng, cảm nhận được ác khí sau lưng, y khẽ nuốt nước bọt
xuống

-"Lan Nhi chỉ cần gọi hắn là Nhật Quang bỏ chữ huynh đi"
Chàng bước đến ôm eo nhỏ, dí sát mặt vào khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi
mắt không ngừng chớp chớp kia.

-"Lan Nhi hôm nay chúng ta sẽ trở về nhà" Chàng nói ngữ khí có chút lo lắng, ánh mắt không ngừng dò hỏi từng cử chỉ trên mặt nàng, nhưng vẫn có thể nhìn chỉ là một vẻ ngây ngây ngô ngô như thường ngày

-"Nhà của Tuân sao"Nhỏ chớp mắt hỏi,chàng gật
đầu, liệu nàng có chấp nhận việc chàng là vua một nước là phu quân của
hơn 4000 nữ nhân của hậu cung không, liệu lúc đó nàng có thay đổi cách
cư xử với chàng không, có gọi chàng là Tuân không. Chàng có chút lo sợ,
ai bảo chàng không sợ rằng chúng hậu phi sẽ làm hại nàng, chàng cũng
muốn buông nàng ra nhưng không thể dù có biết rằng nàng sẽ gặp nguy
hiểm.

-"Đi cùng ta nhé" Chàng hỏi, cho dù nhỏ có không muốn đi cho
nữa chàng cũng sẽ chàng cũng sẽ bắt nhỏ đi, nhưng chàng muốn hỏi cho rõ
để tránh việc làm nhỏ bị tổn thương, hay là chính chàng bị tổn thương

-"Ưm tất nhiên là đi rồi, vì Lan đâu có nơi để ở đâu, Jenny thì fly đâu mất òi" Nhỏ gật gật đầu, gương mặt phúng phính có chút buồn buồn, tại
sao lúc nhỏ nhắc đến người tên Jenny đó, nhỏ lại buồn, chàng không hiểu, nhỏ đột nhiên nở nụ cười thật tươi, đôi má lúm đồng tiền càng làm cho
nhỏ đáng yêu hơn

-"Chừng nào đi vậy"

-"Bây giờ" Chàng nói, tay phải xoa xoa gò má phúng phính của nhỏ

-"Ừm...Công tử, tiểu thư chúng ta đi được chưa" Dù không muốn phá hỏng
giây phút đầm ấm của hai người trước mặt nhưng y muốn mau chóng quay lại để giúp chàng sắp xếp lại nội bộ triều đình, chắc bây giờ ở đó loạn lắm đây. Còn chưa nói đến tình hình ở hậu cung kinh hãi đến tận nào nữa.

Con ngựa bạch phi lướt qua mọi vật, nhỏ hí hửng nhìn ngắm xunh quanh,
lần đầu đi ngựa đù có chút ê mông nhưng nhỏ rất thích, nhỏ ngồi một bên, gần như là dựa hẳn vào bờ ngực ấm áp của chàng, một tay giữ giây cương
một tay ôm nhỏ, gương mặt chàng có chút phức tạp. Nhật Quang từ nãy tới
giờ có thể nhận thấy vẻ mặt của chàng, y hiểu được chàng đang lo gì,
nhưng thân phận của hắn là hộ vệ dù có quyền trong triều đình nhưng
không thể nhún tay vào việc hậu cung phức tạp, tà ác kia, nơi đó có thể
nói là địa ngục của trần gian. y anh dũng cưỡi trên con ngựa màu đen
tuyền, phi song song với con ngựa bạch kia, y lắc đầu nhìn vẻ mặt hí
hửng, ngây thơ của nhỏ, thật là đáng tiếc mà.

-"Lan Nhi dậy đi, đến rồi" Chàng khẽ giọng sủng nịnh lay nhỏ dậy

-"Ưm...Tuân" Nhỏ gật đầu, tay dụi dụi mắt, ngáp một cái trông cực yêu
rồi nhìn chàng, chàng đưa hai tay ra đỡ nhỏ xuống, giờ mới để ý, nơi
này...không thể nào...đây là hoàng cung, xunh quanh đồ sộ nguy nga, quan văn, quan võ đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, hậu phi đứng đầu là
hoàng hậu, toàn bộ mọi người đều hanh lễ

-"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Sốc tập một, tuy nhỏ ngây thơ nhưng mà cũng không thể
nào bình tĩnh cỡ đó được nhưng xen vào sự ngạc nhiên, lòng nhỏ có gì đó
rất thất vọng và buồn buồn, nhỏ không ngờ Tuân lại là hoàng thương, vua
một nước, còn một điều nữa vua là phải có cả một hậu cung, thì ra là
Tuân đã có vợ rồi, nhỏ nhìn chăm chăm vào mọi vật nhất là đám hậu phi,
ai cũng đẹp hết á, nổi bật nhất là nữ nhân đứng đầu kia, trang phục lộng lẫy, đầu đội mũ phượng, chắc là hoàng hậu rồi, nhìn ra được dáng vẻ
buồn buồn của nhỏ, chàng nhíu mày, điều lo lắng đã xảy đến

-"Bình
thân" Chàng nói qua loa, rồi kéo nhỏ vào lòng bước thẳng tới tẩm phòng
của chàng, nhỏ vẫn còn đang trong tình trạng đông cứng chưa tan, nên
gương mặt vẫn ngờ nghệch mặc cho chàng kéo đi. Người đàn bà đứng đầu
cứng mặt, ánh măt hằn lên vẻ dữ tợn, chúng hậu phi, các quan đều xầm xì
to nhỏ, không thể bỏ qua những gương mặt căm ghét, tì tiện của chúng hậu phi, Nhật Quang lo lắng, bọn họ bắt đầu hành động rồi đây, nhìn vẻ mặt
của vị hoàng hậu kia thật sự làm y giật mình, đáng sợ thật, Tuyết Lan cô nương cố lên

-"Lan Nhi, nàng sao thế" Chàng quơ tay trước gương mặt vô hồn của nhỏ, nhỏ giật mình lắc lắc đầu