Polly po-cket
Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Hoàng Hậu Nghịch Ngợm Và Vương Phi Ngây Thơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325672

Bình chọn: 10.00/10/567 lượt.

đầu ta
cảm thấy chướng mắt thì về sau cũng sẽ chỉ như vậy" Cô nhếch mắt nhìn
hắn, vẻ mặt vô cùng cao ngạo, cô khoanh tay nhìn hắn, mặt tỏ vẻ chán
chường, cô đưa tay lên che miệng rồi ngáp một cái

-"Buồn ngủ rồi,
ta về đây" Cô quay đầu, cặp mắt vẫn thờ ơ, hững hờ, cô là như thế, có
thể nói rằng cô chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình đối với Tuyết Lan
mà thôi. Đừng nói cô vô tình, chỉ là tình đã rời xa cô từ lâu lắm rồi.
Cô lặng lẽ bước đi, hắn cũng thế, bước từng bước theo nàng, hắn thất
vọng, hắn đau lòng, "đau lòng" haha, hắn chưa biết đau lòng là gì, hắn
chưa biết đau vì tình là gì, hắn đều nghe những bài thơ ai oán nói về
tình, những lần đó hắn đều cười khẩy, khinh thường cái thứ gọi là
"tình", hắn chỉ trêu đùa i hai chữ tình cảm với các thê thiếp của hắn,
những tiểu thư quyền quý ôm mộng được hắn yêu, bây giờ hắn có thể hiểu
được rồi, hiểu được cảm giác người mình thương hờ hững với mình là như
thế nào, hắn cứ thế chẳng buồn liếc nhìn bóng dáng lả lướt trước mắt
mình, gần mà sao tưởng xa như thế.

-"Ngươi...về đi, ta phải đi ngủ" Hắn như thế này làm cho cô có chút xót lòng, giọng có chút dịu lại

-"Nàng không ghét ta nữa" Trời ơi, tên này...hắn, cô mỉm cười, dễ
thương thật đấy, cô cười nụ cười đọng trên môi, hắn không nhìn lầm chứ,
cô đang cười vì hắn sao, cô thật lòng kô ghét hắn nữa

-"Được rồi,
được rồi, ngươi về đi, nếu không ta ghét ngươi nhiều thêm đó, đi đi" Cô
vội trở lại vẻ mặt lạnh băng hồi nãy, nhưng khóe môi vẫn hơi mỉm lên,
hắn nắm lấy tay cô, vẻ mặt phấn khích cực độ. Nguy hiểm! Cô vội vàng rút tay ra nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy không buông, hắn anh tuấn, đôi môi
mỏng nhếch lên cười tươi

-"Được, ta về, ta về ngày mai ta đến" 1s
2s 3s Cô lặng người, hắn cười đẹp thật, chói sáng, xunh quanh có hàng
ngàn đóa hồng, cô lắc lắc đầu, chết tiệt Jenny đừng có dính virus mê
trai chứ.Chợt, 3s4s5s lặng người tập 2, hắn....hắn hôn...hôn má cô, cái
tên chết...tiệt này, tim của cô sao lại, thình thịch liên phanh thế
này.Mau chóng hất tay hắn ra, mở cửa nhanh chóng rồi đóng sầm cửa lại,
má đỏ đỏ, người nóng nóng hic, sao thế này. Cô dựa người vào cánh cửa,
lắc lắc cái đầu,người bên trong ngớ ngẩn mặt đỏ như lửa hồng, người bên
ngoài mặt mày tươi tỉnh, khẽ quay lưng bước đi.



Chớp chớp mắt, thẹn thùng không nói được lời nào, chàng khẽ cười đưa tay kéo nhỏ vào lòng, ôm thật chặt, tiểu nha đầu này, đáng yêu thật đấy.
Nhỏ ngáp một cái, đưa tay dụi mắt, đôi mắt có chút lim dim, nhỏ thoát
khỏi cánh ta của y , ngờ nghệch không có ý thức bước lên giường nằm ngủ
ngon lành, nhỏ bình thường bình tĩnh như thế nhưng cứ liên quan đến
chuyện đi ngủ là phải hấp tấp mới được. Có thể nói chuyện ngủ đối với
nhỏ là quan trọng nhất, chàng ngơ ngẩn rồi bật cười, bước đến gần nhỏ,
ngồi xuống been cạnh, y ôn nhu đưa tay vén vài sợi tóc con mắc qua tai
cho nhỏ, cử chỉ cực kì dịu dàng, tiếng gõ cửa làm y thoáng giật mình,
gương mặt liền biến đổi sắc khí, hàn lạnh vô cùng, khiến ai nhìn vào
cũng vội vàng tránh xa.

-"Ai" Ngắn gọn, sắc đá

-"Là hạ thần, Nhật Quang" Y cung kính đáp lại, không dám tự tiện bước vào khi không có sự đồng ý của chàng

-"Có chuyện gì?" Vẫn cộc lốc, lạnh lùng

-"Về chuyện trở về,chúng ta..." Y vững giọng, trở nên nghiêm túc, thần
thái oanh dũng. Chàng đứng dậy, nhạ nhàng không đánh thức tiểu cô nương
bên cạnh, cúi mặt xuống chàng khẽ hôn nhẹ lên gò má hồng hào, phúng
phính của nhỏ

-"Ngủ ngon, Lan Nhi" Chàng quay mặt bước về phía cửa, cẩn trọng mở cửa rồi bước ra ngoài.

-"Qua phòng ngươi rồi nói, ta không muốn làm Lan Nhi thức giấc" Hết câu chẳng để cho người kia đáp lại, đã thẳng thừng bước về phía phòng của
Nhật Quang, chẳng có gì làm lạ về thái độ hai trong một của chàng, y
bước theo sau. Ngôi xuống ghế, chàng thần thái uy phong,đưa chén trà lên môi mình, nhấp từng ngụm

-"Hoàng thượng, chúng ta phải mau chóng trở để ổn định triều chinh"

-"Ta biết, ngày mai sẽ trở về" Thật sự rất muốn ở đây nhưng bức quá phải quay về thôi

-"Thế còn tiểu thư Tuyết Lan" Y khỏi hỏi cũng biết, nhưng thật sự rất
muốn nghe được câu trả lời của chàng, mấy ngày qua ở bên nhỏ, tuy kô
thân thiết cho mấy, nói đúng hơn là tên kia không cho y sáp lại gần nhỏ, nhỏ bắt chuyện thì liền kéo nhỏ ôm vào lòng. Thật là không có gì để nói nữa, nhỏ là người tốt, một cô nương ngây thơ như nhỏ không nên bước vào chốn hậu cung hiểm ác kia. Y biết chàng yêu nhỏ, nhưng cái đó là li
thuốc độc sẽ giết chết nhỏ, thật la đau đầu, phải chi nhỏ xuất hiện sớm
hơn hoàng thượng có thể lắm cho nhỏ làm hoàng hậu nhưng thật trớ trêu và đáng tiếc cho tiểu cô nương dễ thương ấy.

-"Ta biết ngươi đang
nghĩ gì, phải Lan Nhi không hợp với hậu cung, nhưng ta không muốn bỏ
nàng ra, nàng là của ta" Giọng nói có chút diu dàng, nhưng cũng tràn đây ngữ khí bá đạo chiếm hữu của chàng. Y lắc đầu bó gối với tên này.

-"Hoàng thượng, tuy thuộc hạ không thích lo chuyện bao đồng nhưng hoàng
hậu liệu có để yên cho