
biết!
Tôi nhăn
nhó nhìn hai người bọn họ. Trong lòng lại thầm mắng tên Nhân đáng ghét này, sao
cứ lôi tôi vào cuộc như vậy. Cũng may đúng lúc đó, cô chủ nhiệm đi vào, giải
thoát cho tôi. Nhân cười đắc ý, còn Vũ thì lầm lì bỏ về. Mấy học sinh khác
không khỏi xì xầm bàn tán. Trước khi quay về lớp học của mình đều liếc qua hai
nhân vật chính, rồi quay nhìn tôi, thì thào lắc đầu. Tôi ngán ngẩm thở dài một
tiếng. Cuộc chiến này thế là đã bắt đầu châm ngòi rồi!
Hôm nay lớp
học thực hành. Chúng tôi được chia ra làm các đội, mỗi đội hai người. Tôi cứ
mong người cùng đội với mình là Vĩ, nhưng không ngờ Thiên Vũ lại lù lù mang đồ
thí nghiệm đến. Cảm giác thất vọng trôi qua rất nhanh, sau đó là ngạc nhiên, rồi
vui vui. Thế mà Thiên Vũ lại nỡ tạt nguyên gáo nước lạnh vào mặt tôi
- Không phải
Văn Nhân, cậu thất vọng lắm hả?
Nụ cười vừa
mới hình thành đã bị câu nói kia làm cho bay biến. Hoàng Thiên Vũ đúng là đồ ngốc,
vậy mà cũng dám tự nhận mình là thiên tài. Đồ thiên tai chết tiệt! Tôi tức giận
quay người đi. Không thèm đáp lại. Và thế là cả buổi thực hành, tôi và Vũ chẳng
nói thêm câu nào. Cậu ta làm thí nghiệm, tôi lấy giấy bút ghi lại kết quả.
- Nước! –
Vũ lạnh nhạt ra lệnh
Tôi phụng
phịu ra vòi xoáy, nhìn qua một lượt, thấy mọi người đều đang tập trung làm thí
nghiệm của mình. Điểm bài thí nghiệm được lấy làm điểm kiểm tra, cho nên ai
cũng muốn hoàn thành tốt. Nhóm nào cũng vừa làm vừa thảo luận, chỉ có tôi với
Vũ như hai còn sò không chịu hé răng. Tôi bất giác còn cảm thấy mình biến thành
sò “nô lệ”, mặc cho cậu ta sai bảo. Mải suy nghĩ, tôi không để ý tay đập vào lọ
axit bên cạnh. Giật mình kêu lên
- A!
Lọ thí nghiệm
rơi xuống sàn, nước văng tung toé, tay tôi bị bỏng axit đau rát. Thiên Vũ vội
chộp lấy tay tôi, lôi ra vòi rửa. Nước xả vào làm tôi nhăn mặt.
- Sao không
Tuyết Mai? – Cả Nhân và Vĩ cùng chạy đến, lo lắng nhìn bàn tay sưng đở của tôi.
Một phần da bị cháy còn có dấu hiệu thâm lại. Tôi lắc lắc đầu nhưng mặt cứ nhăn
nhúm lại.
- Đừng làm
nữa! Để anh đưa em xuống phòng y tế! – Nhân quay người kéo tôi đi. Tôi quay
nhìn lại Vũ, thấy ánh mắt cậu ta có chút buồn buồn. Ha Ha. Làm gì có chuyện đó
chứ, tôi tự hoang tưởng quá nhiều rồi!
Chị trực ở
phòng y tế không biết đã đi đâu. Thế là Nhân tự lấy băng, thuốc rồi hăm hở băng
cho tôi. Tôi nghi hoặc, có chút chột dạ nhìn anh
- Anh biết
làm không đó?
- Biết! Biết!
Em coi thường anh quá đó!
Nhân nhìn
tôi như giận dỗi, kéo tay tôi lại. Rất nhẹ nhàng, anh cầm lọ thuốc, xịt xịt vào
chỗ đau. Tôi hơi nhăn mặt, nhưng một lúc thì thuốc phát huy tác dụng, tôi không
thấy đau nữa mà có cảm giác mát lạnh. Nhân lấy băng, quấn quanh tay tôi. Cố định
lại bằng hai cái ghim nhỏ, anh cười
- Đẹp rồi
đó!
- Cảm ơn! –
Tôi lí nhí
Nhân xoa
xoa đầu tôi.
- Em đúng
là thiên hạ đệ nhất hậu đậu!
Tôi nhăn mặt,
đưa tay phản đối hành động huỷ hoại nhan sắc của anh ta. Không biết rằng ở
ngoài cửa, Thiên Vũ cứ nhìn tôi chằm chằm. Đến khi tôi nhận ra điều đó, cậu đã
lẳng lặng bỏ đi.
Tối
- Tuyết
Mai! Chúng ta đi ăn nhé!
- Hả?
- Đã bảo đừng
có ngơ ngác như vậy mà. Đi ăn nhé?
- Ơ…tôi…
- Chỉ lần
này thôi! Nhân giở giọng năn nỉ. Thực tình thì tôi đã không còn ác cảm với anh
ta như lúc đầu, cộng với việc anh giúp đỡ tôi khá nhiều. Thôi thì chiều anh ta
một lần vậy. Tôi gật đầu.
Nhân kéo
tôi lên xe, không giấu nổi vẻ vui mừng, suy tính một hồi, nhấn ga đưa tôi đến
ngoại thành. Điểm dừng là một nhà hàng sang trong với tấm biển vàng, nổi trên
giàn đèn nhấp nháy: Blue Star
Tôi chưa từng
đến những nơi như vậy, cho nên không tránh khỏi kinh ngạc và …um…choáng váng.
Người phục vụ dẫn chúng tôi đến một chiếc bàn trong góc, mỉm cười chờ Nhân gọi
món. Anh lướt qua một hồi, ngẩng lên hỏi tôi
- Em muốn
ăn gì?
Tôi lúng
túng nhìn menu dài dằng dặc trước mặt, giá món nào cũng cao ngất ngưởng, bằng
tiền ăn uống cả tháng của tôi. Lại e dè nhìn Nhân
- Thôi! Anh…..chọn
đi!
- Vậy cứ
cho chúng tôi món khai vị trước. Thêm một phần sò huyết, một chút rượu. Như vậy
đã!
Cô phục phụ
nhận lấy menu, mỉm cười nói
- Quý khách
chờ cho một chút!
Sau đó bỏ
đi. Khoảng năm phút sau, một người khác mang thức ăn đến. Rất chuyên nghiệp
nhìn chúng tôi
- Chúc quý
khách ngon miệng!
Tôi nhìn những
món ăn chỉ mới liếc qua TV, nuốt nước miếng ừng ực. Nhân thấy vẻ mặt háu đói của
tôi. Chợt cười
- Ăn thôi!
Anh vừa
nói, vừa giúp tôi sắp dao dĩa.
- Như thế
này nè! - Anh ta lấy dĩa, khêu con sò trong đó ra, làm mẫu cho tôi xem.
- Thế này hả?
– Tôi lúng túng bắt chước theo, nhưng việc này không hề dễ như tôi tưởng. Con
sò quá trơn, tôi cứ chọc vào thì nó lại trôi tuốt. Vật vã một hồi mà vẫn không
thể nào gắp ra được. Cuối cùng vẫn phải nhìn Nhân cầu cứu
Anh cười, lấy
đĩa sò củ