XtGem Forum catalog
Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325143

Bình chọn: 7.00/10/514 lượt.

ngực rắn khỏe của anh - “Sao? Em chuẩn bị làm vợ được rồi đúng
không?”

Khẽ cau mày, anh nắm lấy bàn tay hư đốn của cô ta mà vất xuống. Anh
nghiêng đầu, cúi sát vành tai của Nam Mi thở đều. Bên kia, tuy luôn tỏ
ra lạnh lùng nhưng Nam Mi không phủ nhận là cô yêu anh, nên chỉ cần một
tiếp xúc như vậy cũng đủ làm mặt cô khẽ ửng hồng.

“Cám ơn”

.

.

.

“Cô muốn nghe vậy phải không? Thích thì giữ lấy! Nhưng…lần sau đừng có như vậy nữa, tôi sẽ đổ đi đấy”

Rời đi bằng khuôn mặt lạnh lùng, anh đi thẳng vào phòng thay đồ. Trước
đó anh còn có suy nghĩ, cô Tấm là…Nhưng quả đúng như lời Nam Mi nói, ai
có thể vào đây trừ chìa khóa của anh và thứ tự tiện ngoài kia…

“Trần Huân, giờ anh định ăn cháo đá bát đúng không? Nhà tôi…”

“Thôi cái giọng nhà tôi đi!” - giọng nói lớn sớm được anh trấn an -
“…nếu ngay từ lúc đầu, nếu cô không nhai đi nhai lại “nhà tôi” “nhà
tôi”, có lẽ giờ chúng ta đã khác rồi”

Nhìn đôi mắt thâm trầm man mác buồn cộng hưởng cùng giọng nói trầm nhẹ
của anh, nước mắt của Nam Mi đã trực ứa ra. Nhưng giữ hình tượng nên cô
ta liền cầm lấy túi xách và rời khỏi nhà anh.

Sau tiếng đóng cửa “Rầm” mạnh bạo, bản thân anh cũng cảm thấy toàn thân
mệt mỏi. Anh không bao giờ muốn đối xử với Nam Mi như vậy, nhưng nếu
không…bản thân anh sẽ không thể sống dưới tên mình được nữa.

“Vậy được rồi, nhớ cho mẹ ăn cháo đấy nhé. Chiều chị về!”

Lam Anh khẽ xoay gáy, do cả đêm không ngủ nên giờ cô cảm thấy hơi mệt.
Ánh mắt vừa đưa lên liền chạm ngay vào đôi mắt “giết người” của anh. Cả
hai cứ nhìn nhau như vậy, đôi mắt cô có bao nhiêu bi lụy thì trong mắt
anh có bấy nhiêu thâm trầm. Lần này người từ bỏ trước là anh, nhìn bóng
lưng anh dần khuất, cô khẽ đắng lòng.

Nhớ lại cái ôm siết chặt ngày ở bệnh viện, sau đó thay vì dựa vào lòng
anh như những gì trái tim cô muốn, lý chí đã khiến cô không ngần ngại
cho anh một cái bạt tai thật mạnh. Bản thân cô cũng không nghĩ mình có
thể tát anh mạnh được đến vậy…Cô đã dặn lòng mình phải tha cho anh, cô
không muốn anh cứ phải chịu dây dưa đến bản thân cô rồi lại chuốc khổ sở vào thân mình…

“Trần Huân, xin anh hãy tỉnh tảo một chút đi. Cả anh và tôi đã là
người có gia đình, anh không thấy làm như thế này là quá quá đáng
sao?Báo cáo cho anh ư? Anh là cái gì chứ? Anh vẫn nghĩ chúng ta là tình
nhân của nhau sao?À, đúng rồi, anh cũng đâu có nói yêu thích tôi, anh
chỉ nói sẽ làm người thứ ba thôi mà…thật không ngờ anh nhập vai thật
tuyệt. Nhưng tôi thấy phiền lắm, dù tôi không hạnh phúc cũng không đến
nỗi phản bội chồng mình. Xin anh đi cho, từ nay tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa”



Cô không thể quên được ánh mắt anh lúc đó, lạnh lẽo và cô đơn, nhưng đâu đó lại là sự đau xót dâng đầy. Anh không phản bác, cũng không đưa ra
bất cứ từ ngữ nào vào thời gian đó. Tuy quay lưng vào anh, nhưng khi anh bước qua, vẫn khiến trong tim cô nhói lên một hồi. Bước chân của anh
rất vững vàng nhưng cô có thể nhìn thấy từng ngón tay đang run lên. Lại
lần nữa cô hại anh thảm như vậy, lần nữa cô phũ bỏ anh như vậy…nhưng nếu không làm vậy, sao có thể giúp anh thoát khỏi những đau khổ của cô?

“Xin lỗi anh…quên em đi”

Hôm nay là
sinh nhật Hương nên nó nói quyết định làm một bữa thật lớn cũng là để
thông báo mấy việc. Nhìn lại mình trong gương, cô khẽ mỉm cười. Lâu lắm
rồi mới được có một bữa gọi là nghỉ ngơi từ sau khi mẹ ốm. Giờ mẹ cũng
đỡ nhiều nhưng có vẻ lần sốc đó đã làm bà yếu đi nhiều, không thể thường xuyên chăm nom được cho thằng Bin hay làm việc nhà nữa, vậy nên cũng
được nửa tháng nay cô dọn về nhà ở để tiện bề chăm sóc Bin và mẹ. Hôm
nay có dì út từ Đà Nẵng ra nên cô mới được nghỉ để đi dự sinh nhật Hương như thế này.

Vẫy một chiếc taxi đến địa điểm hẹn, trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị.
Vì sinh nhật Hương nhưng có Đăng là bạn trai nhỏ, thể nào anh cũng sẽ
xuất hiện. Tuy nhiên cô không thể lấy lí do đó để không đi dự sinh nhật
nó được...làm vậy có hơi ích kỷ.

Nói về khoản tránh mặt thì gần tháng nay cô thấy anh là trốn. Biết đến
vào tầm tám rưỡi thể nào cũng chạm mặt anh, nên cố gắng trườn khỏi
giường vào lúc bảy giờ, cô có thể lên phòng làm việc đúng thời gian mà
không phải “chẳng may” liếc anh chút nào.

Cô nghĩ...làm như vậy có thể giúp anh quên được cô!

“Cô ơi, cô ơi...”

“Ơ...dạ, đến rồi sao? Cháu xin lỗi” – cô tự lắc đầu ra khỏi mớ suy nghĩ vẩn vơ, đưa tiền rồi chạy vội vào quán.

Đây là quán ăn nhưng trên tầng lại là KTV cực kỳ nổi tiếng là đắt đỏ ở
Hà Nội, bởi vậy ý con Hương là ăn ở dưới rồi chạy lên trên làm một bữa
tóe tòe loe mới được về. Theo đúng chỉ dẫn, cô vào phòng đã được đặt
trước, nắm lấy tay mở...cô phải cố lắm mới có đủ dũng lực để vặn nó.

Sao chứ?

Sao vẫn mong được gặp anh....sao vẫn mong được thấy anh? Cô bị bệnh nặng rồi, sau hôm nay cô quyết đến bác sĩ tâm lý hỏi han sức khỏe mới được.

Cửa mở, tất cả mọi người đã có mặt...trừ anh.