
c chuyện gì đang xảy ra nhưng
với khả năng của bản thân, anh biết, anh đã bị thua mất một bước. Từ khi anh ở bên Mỹ đã rất quan tâm đến công ty của bố Lam Anh, ngoài việc móc nối đầu tư anh còn không quên để tâm đến đám đất mà ông Lâm nhăm nhe
định mua để mở rộng kinh doanh. Không thể trực tiếp ra mặt, anh đã phải
phái hẳn chuyên gia đến vẽ đường chỉ lối và cũng cảnh báo với ông ấy khu đất đó tương lai bị nhà nước quy hoạch mở rộng đường rất cao. Vậy mà...
Anh đã nghĩ có thể bảo vệ gia đình cô ấy...
Anh đã nghĩ mình đi đúng đường, những tại sao...
Đấm thật mạnh tay vào mặt kính, đôi mắt anh tức giận nhìn xuyên thấu qua màn đêm tĩnh lặng. Kỳ...thật không đơn giản như anh nghĩ...
Cầm ly rượu đá trong tay, anh không ngần ngại nuốt thứ nóng khan đó
xuống yết hầu. Trong tiếng nhạc xập xình, anh bỏ mặc đám bạn gào rú phía sau, một mình nép vào một góc.
“Sao vậy, có chuyện gì mà lại uống thế này?” – Huyền chủ động cầm chai rượu Chivas lên rót một cốc – “Lam Anh sao?”
“...”
Anh không nói gì, vẫn chỉ tiếp tục là uống. Nếu uống có thể làm anh nghĩ cách gì đó để giúp cô ấy, anh thề uống hết đống rượu ở đây mới thôi.
“Nghe Đăng nói cậu đang điều tra Nguyễn Hồng Kỳ?”
“...”
“Tuy tôi biết chủ tịch rất có máu mặt, nhưng so với Nguyễn Gia Mạnh, ông Nam nhà cậu còn phải cố thêm chút nữa”
“...”
“Đừng có nhìn tôi như vậy. Ai ở cái đất nước nhỏ bé này không biết hai
tài phiệt nổi tiếng đấu đá nhau suốt ngày...hay cậu không đọc báo?” –
Huyền nghiêng đầu, khẽ nhíu mắt nhìn anh – “Đừng có làm liều đấy”
“Tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy” – giọng nói đã ngà ngà say nhưng dư vị lại quyến rũ khó cưỡng
“Điên mẹ nó rồi” – Huyền giằng lấy cốc rượu từ tay anh – “Xin cậu đấy,
cậu cũng đính hôn rồi, người ta cũng lấy chồng năm năm. Bảo với vệ cái
gì”
Anh nhếch khóe môi nở ra một nụ cười châm biếm – “Tôi hỏi cậu” – ánh mắt anh mơ hồ nhìn về phía Huyền – “...lấy nhau năm năm mà cô ấy vẫn chỉ đi dạo một mình trên phố... là có ý gì?”
Sau câu nói đó, Huân liền gục xuống bàn ngủ li bì. Bên kia, Huyền cũng
hiểu ý tứ trong lời nói của Huân, chỉ biết thở dài. Nhìn về phía thằng
bạn chơi thân hơn chục năm, thấy cậu ta dù vất vả thế nào, chịu tủi nhục thế nào vẫn hướng về người con gái ấy, trong lòng chị khẽ gợn lên
thương cảm...
“Bảo vệ gì thì bảo vệ, đừng có tự làm khổ mình là được”
Sau đó, vất vả lắm Huyền và Huy mới lôi được cái đống nặng mùi chả biết
trời đất là gì từ quán bar về nhà. Nhìn anh say đến nỗi không nhận ra
mình đã bị bắt cóc hay thủ tiêu, Huyền khẽ chép miệng:
“Để cậu ta một mình thế này ổn không?”
“Không ổn lắm”
Huy toan đến thay cho anh bộ quần áo mới thì bị Huyền nắm tay chặn lại.
“Đừng…tôi có ý này”
Sáng
hôm sau, anh mệt mỏi đỡ lấy đầu nặng trĩu và thân hình rệu rã như đã qua cả đêm ngâm trong nước của mình dậy. Nhìn xung quanh thấy là nhà, anh
mới khẽ thở dài một chút. Hôm qua hẳn tâm trạng không được tốt nên lên
bar uống vài ly, thật may là gặp đám bạn của anh trên đó, nếu không,
chắc giờ đang ngủ cạnh bãi rác là khả năng cao nhất.
Thò chân vào đôi dép được để ngay ngắn dưới chân giường, anh khẽ cười hắt mà suy nghĩ: Mấy đứa này cẩn thận thế này từ bao giờ?
Nhưng sự ngạc nhiên về độ cẩn thận của những đứa bạn không chỉ dừng lại ở đó…bắt đầu bằng việc vào trong nhà tắm đến ngay bàn chải đánh răng cũng được bơm kem ra sẵn, vòi nước đã vặn sẵn sàng chế độ ấm chỉ việc vào
tắm. Tuy có thấy lạ nhưng anh vẫn cơ hồ không quan tâm mà hưởng thụ, cho đến khi nhìn thấy bàn ăn, nơi có bữa sáng đã chờ sẵn, thì anh mới hoàn
toàn cảm thấy lạ 100%.
Một mình ngồi giữa bàn ăn rộng lớn, tay cầm đũa của anh khẽ run lên.
Chẳng nhẽ con Huyền đã biến thành cô Tấm, hay thằng Huy thành ông Bụt?
Hoàn toàn không thể!
Trong cái nhóm mà chỉ có người đàn ông là anh đây biết nấu ăn thì khỏi
phải nói rồi. Nhất là mụ Huyền, đến ngay cả cầm cái chổi quét nhà cũng
không bao giờ huống chi nấu cho anh một bữa sáng thịnh soạn thế này.
Đang ngạc nhiên với mọi thứ trước mắt thì cửa chính bỗng bật mở, kéo theo sau là giọng nói nghe một lần…ngán mãi mãi.
“Đã dậy rồi sao?”
Không hiểu sao cứ nhìn thấy Nam Mi là bụng anh đã thấy đầy đầy khó chịu, bỏ đôi đũa đang gắp dở miếng bắp cải, anh lại đến máy cà phê để pha một cốc cho bản thân.
Nhìn thái độ của anh chắc hẳn là không muốn nói chuyện, nắm tay Nam Mi
đã siết chặt, cô có gì khiến anh thấy ghê tởm như vậy? Bên cạnh đó lại
không có lý do gì để kéo sự quan tâm của anh vào mình, cô ta liền liều
mình lấy cái bàn đầy ngộn thức ăn kia làm cớ.
“Sao? Ăn ngon không?”
Động tác pha của anh bị chững lại, anh xoay người hướng đến Nam Mi mà hỏi:
“Cô làm?”
“Vậy anh nghĩ ai có khả năng chui vào đây mà nấu cho anh ăn” - Nam Mi
tiến đến gần anh, cô ta dùng ngón tay thuôn dài của mình kéo một đường
trên bờ