The Soda Pop
Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325195

Bình chọn: 10.00/10/519 lượt.

trọng. Đến ngay cả huyết áp cũng cao bất thường, máu từ tim bơm quá nhanh dẫn đến tình trạng sốc mạnh.

Ngồi ngoài dãy hành lang nhìn bác sĩ chạy ra chạy vào, lòng cô quặn đau
khôn cùng. Gọi điện cho bố, thì ông nói đang đi công tác Cà Mau, không
thể về ngay trong tối nay, ông hứa sáng mai sẽ quay trở lại sớm nhất có
thể. Thằng Bin vì sợ hãi và mệt nên đã thiếp đi, giờ này ở hành lang
trống vắng chỉ còn mình cô đón nhận từng đợt gió đêm thổi qua. Cứ văng
vẳng bên tai lời mẹ gào khóc lúc đó, lý do gì mẹ bắt cô li dị với Kỳ? Mẹ đã biết cô không hạnh phúc rồi sao?

Cầm điện thoại lên, cô lướt đến phần danh bạ. Lấy chồng năm năm, nhưng
thói quen gọi điện cho anh ấy chỉ là con số không tròn trĩnh. Cô hiếm
khi gọi cho Kỳ đến nỗi, bây giờ anh ấy đổi số hay chưa, cô cũng không
biết.

Suy nghĩ lung tung thế nào, cô lại ấn vào số điện thoại của Huân. Ngây
ngốc đến nỗi để anh ấy bắt máy rồi cô mới nhận ra mình đã gọi nhầm. Run
rẩy đưa điện thoại lên tai, cố kìm nén giọng nói nghẹn ngào vì khóc ròng từ chiều, nhưng nhiêu đó liền bị đổ bể khi nghe giọng nói trầm thấp và
ấm áp từ đầu dây truyền đến:

“Có chuyện gì vậy?”

“Xin…xin…lỗi. Tôi ấn nhầm”

Tay mở tài liệu dừng giữa chừng khi anh nghe được giọng nói ngột ngạt của cô.

“Ốm sao?”

“Không, không có” – cô không phủ nhận rằng, sự cố gắng giấu giếm của cô
đã hoàn toàn bể vụn. Cô thật sự rất muốn yếu đuối trước anh ấy, cô thật
sự rất muốn có anh ấy ở bên cạnh lúc này.

“Cô khóc sao?” – anh vẫn không chịu buông tha.

Bức tường được xây không cẩn thận nhanh chóng sụp đổ, cô phải ấn chặt
tay vào miệng để những âm thút thít không lọt ra ngoài. Biết nói sao cho anh ấy hiểu, cô đang rất sợ hãi, cô đang không biết phải làm sao. Biết
làm sao để nói ra khi anh và cô giờ đây chỉ là hai người xa lạ, hai
người ở hai vùng trời khác nhau. Cô không thể mặt dày mà nói với anh ấy
rằng: Em sợ lắm!

“Cô đang ở đâu?” – anh đã quẳng tài liệu sang một bên. Tay cầm sẵn chìa khóa ô tô, chỉ cần biết cô ở đâu là sẵn sàng lên đường.

“Bệ…bệnh viện”

“Bệnh viện?” – anh nhíu mày nhắc lại, bộ dạng càng thêm khẩn trương – “…bệnh viện nào?”

“Qu..quốc tế”

“Mười phút”

Không nói thêm hai lời, anh liền cúp máy với một cái hẹn sau mười phút!

Tiếng đế dày da chạm xuống mặt đá tạo thành âm thanh vang vọng, theo cảm nhận, cô hướng về tiếng động đó.

Đôi mắt dù có nhoèn vì nước mắt thì cô vẫn thấy rõ anh. Dáng người cao
cao càng ngày càng lại gần cô, phải nói, anh dù ở đâu cũng sẽ gây cho
mọi người chú ý. Có thể không nếu cô chạy đến và ôm lấy anh, có thể
không nếu cô muốn chia sẻ sự mệt mỏi cho con người điềm đạm kia? Nếu là
trước kia, có lẽ, cô sẽ không phải nghe chính nhịp tim của mình đập bang bang trong lồng ngực với mỗi bước chân anh di chuyển mà chạy ngay vào
lòng anh để được anh vỗ về an ủi. Nhưng giờ đây, cô chỉ biết nhìn, lòng
xáo trộn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra cứng rắn. Cái sự “tỏ ra” này,
thật sự khiến cô mệt mỏi muốn chết. Ánh sáng hắt ngược lại từ chiếc nhẫn vàng trắng trên tay anh chính là chuông báo giúp cô tỉnh mộng, lau vội
nước mắt, cô nhẹ nhàng đặt thằng Bin đang gối lên chân cô xuống ghế, rồi đứng dậy cúi người chào anh.

“Giám đốc”

“Có chuyện gì?”

“Là mẹ tôi nhập viện”

"Mẹ cô bị làm sao?"

“Bác sĩ nói bà ấy bị kích động nên dẫn đến tinh thần bất ổn. Hơn nữa
huyết áp tăng cao bất thường, nên mới thành ra như vậy” – cô vẫn cúi
thấp mặt mà trả lời.

“Từ bao giờ?”

“Giám đốc, tôi rất cảm động khi thấy anh đến tận đây dù tôi chỉ gọi nhầm số điện thoại. Nhưng chắc giờ mẹ tôi đã ổn, thật xin lỗi anh”

“Kỳ không đến sao?”

Kỳ - đắng quá! Miệng cô như ngậm phải mật, đắng ngắt! Mẹ cô trước đó còn đòi cô li hôn, giờ mà gọi anh ấy đến đây, coi như cô là đứa con tốt
bụng giết người không dao. Nhưng cái đắng nhất ở đây có lẽ vì người hỏi
đến Kỳ lại là anh ấy. Cũng phải thôi, bình thường thì ai cũng sẽ hỏi như vậy, cô hiểu và chỉ trả lời không đúng sự thật:

“Anh ấy sẽ đến sau”

Nói rồi cô quay người bước đến trước cửa phòng bệnh, cô thật không thể
đối diện với chiếc nhẫn trên tay anh, lại càng không thể đối diện với
anh. Anh đã hoàn toàn không thể thuộc về cô nữa. Cô biết suy nghĩ này
rất ghê tởm vì cô là người đã có chồng, nhưng nó cứ xuất hiện, làm sao
có thể tránh khỏi?

“Em ra đây nói chuyện với tôi” – anh nhỏ giọng tránh để thằng Bin bị
thức giấc, nhưng hành động lại không hè nhẹ nhàng tí nào. Một tay đã nắm chắc lấy cổ tay cô mà kéo đi, anh đi thật nhanh khiến cô phải chạy để
theo anh.

Anh kéo cô đến sân sau áp lưng với tòa nhà nơi mẹ cô nằm, khi đã chọn
địa điểm thích hợp, anh liền thả ra chứ không đợi cô phản kháng không
hợp tác.

“Tôi không rảnh, đã muộn rồi, xin giám đốc về đi”

“Em đợi anh ta đến?”

Anh chúa không bao giờ biết vòng vo, liền hỏi thẳng vào vấn đề như vậy khiến cô nhất thời cứng họng.