Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325182

Bình chọn: 8.5.00/10/518 lượt.

có ngu lắm cũng phải thấy khó hiểu”

“Cậu còn nói được?”

“Thôi không nói nữa, báo cho cậu tin mừng, giám đốc Lâm sắp không trụ
được nữa rồi. Cả bất động sản và cổ phiếu đều thảm hại; ông ấy hiện nay
khớp với những gì cậu muốn” - Henry nhún vai đồng thời uống cạn ly ruợu
trên tay

Có lẽ thông tin này tốt đẹp hơn so với chuyện của Lam Anh nên trên môi
Kỳ nhanh chóng khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng. Đón lấy ly rượu vang từ tay Henry, anh nhấp nhẹ một chút – “Tôi muốn hơn thế nữa”



“Huân, Huân, Huân...” - tiếng gọi oang oang của Đăng từ xa xuyên thủng cả bức tường
cách âm đẳng cấp của chi nhánh Pinko 1 mà truyền đến thẳng tai anh trong phòng họp.

Phải cố gắng lắm anh mới điều hòa được hít thở, tên trời đánh này rất
biết chọn lúc để phá đám anh, thề khi gặp không sút cho cậu ta một trận, Huân này là đàn ông phi nghĩa.

“Minh, ra xem hộ tôi có chuyện gì?” - anh giữ thái độ trang nhã quay
sang nói với cậu thư ký, người mà cũng đang giống như mấy vị trưởng
phòng nhất loạt ngoái ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.

Cậu thư ký nghe theo anh thì liền vội ra ngoài, bản thân anh cũng phải xin lỗi các vị trưởng phòng vì làm ngắt quãng cuộc họp.

“Anh Đăng, có chuyện gì mà vội vậy?”

“Huân đâu? Gọi cậu ta ra đây” - Đăng chống nạnh thở hổn hển, đến cả nói cũng không ra hơi.

“Giám đốc đang bận họp, anh đợi hai mươi phút nữa được không ạ?”

“Không đợi gì hết, gọi cậu ta ra đây, có chuyện gấp đây” - như sợ chưa
đủ “đô” với thằng bạn tham công tiếc việc, Đăng không ngại đế thêm -
“...bảo cậu ta không ra nhanh, sớm mà đi hốt xác héo của em Lam Anh.
Chuyển lời y nguyên, không được bỏ xót một từ”

Cậu thư ký trẻ bị sự gấp gáp của Đăng dọa cho mặt xanh lét, chỉ dám dạ vâng rồi chạy thẳng vào phòng họp chuyển lời.

Quả đúng là sức nặng của người đẹp, chưa đầy hai phút sau Huân đã có mặt ở phòng khách.

“Nếu tao nói tao chết héo mày có hạ cố cái mông ra đây không?”

“Mày phá buổi họp của tao, giờ còn định vòng vo” - anh đang dần nổi đóa.

“Nghe cho kĩ đây ông tướng, hiện giờ đến 90% tin này là sự thật, nghe xong đừng quá sốc”

“Nói nhanh”

“Từ từ, tao thở đã” - Đăng tu cốc nước suối trên bàn rồi nói - “Kỳ, không phải con của viện trưởng”

Hai mày dính vào nhau nhanh chóng, dáng vẻ hùng hổ của anh trước đó giờ
bay biến. Huân khó tin hỏi Đăng - “Mày nói linh tinh cái gì đấy?”

“Đã nói là 90% thôi mà, còn 10% có thể là suy luận của tao sai” - Đăng nhún vai.

“Mày lấy tin ở đâu ra?”

“Tuần trước ông anh họ tao có đi nhậu nhẹt với đám quan chức, trong đó
có viện trưởng. Khổ nỗi, chả hiểu hôm đó có chuyện gì buồn mà nốc quá
trời làm ông anh tao phải dìu vào toilet cho nôn. Nôn xong thì đến đoạn
khóc lóc, anh tao bất quá phải gọi taxi thả ông bác về nhưng lại không
yên tâm nên đi cùng. Mày biết ông bác say ấy nói gì không?” - ngắt một
nhịp Đăng tiếp lời - “Nếu có một đứa con trai thực thụ thì có phải tốt hơn nhiều không?”



“Đứa con trai - thực thụ?” - anh càng lúc càng khó tin, miệng lẩm nhẩm từng chữ - “Sao giờ mày mới nói cho tao ?”

“Biết sao được, sáng nay rảnh rang đi cà phê với ông ấy thì mới được
nghe chuyện. Ông anh tao còn tưởng viện trưởng say quá nói liều nên
chẳng để tâm, thành ra hôm nay mới nói”

“Vậy là mày nghĩ ngay Kỳ không phải con trai viện trưởng?” - Huân nhướn cao mày trái.

“Tao thấy rất có lý. Cứ suy nghĩ đi anh bạn, tao không làm phiền nữa. Dù gì tao cũng mong tao sai, vì nếu không, đúng là em Lam Anh của mày đang sống trong một gia đình với cái gia phả siêu phức tạp. Rắc rối lớn
đấy!”

Trong ánh chiều hoàng hồn nhạt màu, bóng anh đổ dài một vệt xuống mặt
đất nay cũng bị cái màu nhờ nhờ ấy nhuộm kín. Anh không thôi suy nghĩ về những gì Đăng nói sáng nay, cái gì mà không phải con trai viện trưởng,
cái gì mà con trai thực thụ. Ừ thì chuyện phải hay không phải thì thôi
đi, nhưng nếu đúng là như vậy, anh ta lợi dụng danh viện trưởng để ép
Lam Anh cưới làm gì?

Đang suy nghĩ, chợt bên ngoài cửa có tiếng gõ

“Vào đi”

“Giám đốc, có việc em muốn báo cáo” – thư ký riêng của anh ra vẻ mặt rất nghiêm trọng.

“Nói đi” – anh thả lỏng người đón chờ.

“Công ty của ông Lâm giờ thực sự thảm lắm rồi”

“Cái gì?” – anh nhíu mày – “...mới ngày trước còn nói hoạt động rất tốt”

“Đó mới là điều đáng nói thưa giám đốc. Không hiểu sao chỉ trong một
ngày, tất cả các cổ đông vội vã bán tháo hết tất cả cổ phiếu, đến cả bất động sản cũng lâm vào khó khăn khi bị đâm đơn kiện vì kinh doanh trên
khu đất quy hoạch”

“...”

“Ông Lâm đang bị dồn đến bước đường cùng, em nghĩ công ty sẽ phá sản trong nay mai thôi. Em...”

“Minh, cậu giúp tôi điều tra trưởng phòng nhân sự của tập đoàn Phượng Hoàng. Càng sớm càng tốt”

“Giám đốc, đó là tập đoàn lớn nhất Việt Nam, sao anh...”

Siết chặt nắm tay, tuy anh không biết chắ


Old school Easter eggs.