XtGem Forum catalog
Hương Vị Cà Phê

Hương Vị Cà Phê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325110

Bình chọn: 10.00/10/511 lượt.

Ngây ngốc, khờ khạo nhưng cũng có vẻ như là một viên kẹo mới vẫn được bọc trong giấy bạc. Anh không chắc bản thân có muốn bóc viên kẹo ấy ra xem thử hay không? Nhưng cứ nghĩ đến việc cô ấy vì anh mà khóc, anh lại thấy cảm giác kì lạ len lỏi trong mình…

Suy nghĩ một lúc, cũng từng đấy thời gian anh nhìn cô xoáy sâu, làm cô rõ ràng đang đứng trong một bầu không khí rộng rãi thoáng đãng thế này mà lại cảm thấy khó thở; anh nói:

“Tôi không tha thứ”

“Dạ?” – Lam Anh bật nói, ngạc nhiên đến giật mình

“Câu trả lời của tôi, giờ tôi phải đi rồi”

Anh không nói thêm, thu gọn mình rồi đứng dậy…bước chân đi được hai nhịp thì bị cô chặn lại trước mặt

“Vậy em phải làm sao để anh tha thứ cho em?” – Lam Anh dang hai tay chặn anh, cô thật không hiểu sức mạnh ở đâu? Chắc có lẽ cứ nghĩ đến phải đeo gánh nặng này trên lưng thêm nữa, nên mới có phản ứng như vậy

“Tôi không biết!” – anh lạnh lùng thả cho một câu chí mạng, rồi lặng lẽ bước đi

Lại lần nữa nhìn bóng lưng anh dần khuất sau con đường dài, Lam Anh ngẩn người trước sự việc vừa diễn ra. Quá ít chữ, quá ít tình huống, làm sao để tiêu hóa đây?

Lam Anh mang tâm trạng khó hiểu đi học vào buổi chiều, lại còn được hôm nay con mắm phải “lên nhẫn” với chồng trên Au nên cúp luôn một buổi học. Nhiều lúc suy nghĩ không hiểu cái trò chơi ảo ấy thú vị như thế nào mà nó lại nghiện như thế? Cày ngày cày đêm lên được cấp “Vũ sư”, nó sướng như điên, nay lại kết nạp được “chồng” hoàn hảo; nó đâm ra lại càng phát điên hơn. Haizz, cũng chả phải cha mẹ nó mà bắt nhỏ bỏ chơi đi học được, đành ngậm ngùi lên lớp một mình vậy!

Lại nữa, nhìn cảnh tượng lớp đã vào giờ và còn quá ba phút rồi mà vẫn chỉ có vài bóng vạ vật, trong lòng cô bùng lên sự khó hiểu. Hôm nay trời đẹp, không nắng, sao các bạn lại lười học thế chứ? Về chỗ ngồi, cô quay xuống hỏi bạn bàn dưới về hiện tượng lạ thì được bạn ấy báo cho một tin động trời như sấm đánh ngang tai:

“À, mấy đứa đi đăng ký học trợ giảng rồi. Bà không đọc được thông tin trên web hả? Do phần mềm đăng ký của viện đang bảo trì nên học sinh lên thẳng khu giáo viên để đăng ký. Sáng nay tôi chen lòi ruột mới đăng ký được đó”

Cái gì? Đăng ký? Sáng nay? Thôi rồi, cô cứ tưởng là sẽ an phận tối nay ngồi ôm lap để bon chen với đám trâu bò đăng ký lớp trợ giảng, ai ngờ giờ đám trâu bò ấy đã đánh nhau rồi. Lam Anh gục trán vào lòng bàn tay, xong cô rồi, tối qua do ngủ sớm nên cô chẳng thèm lượn lờ lên web viện để xem thông tin nữa. Nghĩ cũng phải, bây giờ phải cập nhật website viện như cập nhật trạng thái facebook ấy, không thì sẽ khổ như cô thế này đây. Đương định đứng dậy phi nhanh ra khu giáo viên, thì thầy giáo có màu mắt xanh dương “Mai-cồ” đã vào lớp, tay ông ấy còn không quên vặn khóa cửa kêu “cách” một cái thực sống động, done rồi...em đã bị cầm tù.

Tính đến nhờ con Hương đi đăng ký hộ, vậy mà vừa rút điện thoại ra một cái đã bị ông ấy lườm nguýt. Ngậm ngùi đút em dế vào cặp, Lam Anh đau khổ thở hắt ra một cái – quả này không có trợ giảng gì hết rồi! Chả phải cô chăm học đến nỗi không được đi ngắm mấy ông bà GB lại thấy đau khổ vật vã, mà là nếu không đi học trợ giảng thì môn đó sẽ nói lời tạm biệt với cô ngay lập tức – học lại kì sau em nhé! Nhiều lúc nghĩ là viện làm tiền, nhưng thẳng căng ra thì ngoài mười hai cái não trăm nếp nhăn của mấy thánh GB thì bọn sinh viên quèn như cô không có người thuyết giảng lại bằng tiếng Việt, hay đưa đề cho làm thể nào cũng trượt vỏ chuối cả lút cho mà xem. Mà cũng đen cơ, ba tuần nữa là thi giữa kỳ rồi. Ôi biết làm sao đây???

Ba tiếng ngồi học như lửa đốt ở mông, giờ ra chơi nhấc máy lên gọi con Hương thì nó mải Au quá hay sao chả thèm nghe máy. Từ đây chạy đi đăng ký thì lõm tiết, tiến thoái lưỡng nan không biết làm sao. Nên vừa hết giờ một cái là cô chạy một mạch đến khu giáo viên, trên đường đi không quên gọi điện cho con Hương:

“Cái gì đấy?” – nó còn bực với cô mà hét ầm lên chứ

“Hét cái dép, mày không đi đăng ký đi thì bye bye chồng mày từ hôm nay luôn. Tao đợi mày ở sảnh khu giáo viên” – cô cũng bực không kém, xả cho nhỏ một trận rồi ba chân bốn cẳng phi tên lửa đến nơi đăng ký

Dò dẫm đến đích là căn phòng có cái biển “Registration”, tình hình là... chả còn ma nào nữa! Linh cảm xấu đã len lỏi trong cô, nhưng kệ, nuốt một hơi đầy bụng, cô rất lịch sự gõ cửa phòng đăng ký đang có cô giáo môi son đỏ choét ngồi soi mụn bên trong.

Thấy có sinh viên đứng ngoài, cô ấy mau chóng lấy lại dáng vẻ nghiêm chỉnh lúc đầu. E hèm một cái, cô giáo gật đầu yêu kiều ý bảo Lam Anh có thể mở cửa đi vào

“Em chào cô, em đến đăng ký ạ”

“Đăng ký hết rồi!” – nàng giáo như vớ được chỗ trút giận liền xả một tràng – “…học hành mà bất cẩn như thế thì làm sao mà qua? Em không biết thương bố mẹ à? Một môn học rất đắt em có biết không? Hết hạn đăng ký rồi, kì sau đăng ký học lại”

Lam Anh đứng đực cắm rễ tại căn phòng rộng phủ đầy màu trắng như bệnh viện này. Rõ ràng