
uên quay lại cám ơn Kỳ lần nữa, cô và Hương vui vẻ khoác tay nhau đi về khu kí túc, bỏ lại đằng sau nụ cười nhẹ với chiếc răng khểnh đáng yêu!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Tại nhà ăn vào buổi tối:
“Này này, anh Kỳ GB đấy không biết có giúp được chúng ta không nhỉ?” – Hương đưa một que đỗ xào vào miệng
“Tao không biết, nhưng mong là anh ấy can thiệp được, không thì chết mất” – Lam Anh ỉu xiu dùng đũa chọc chọc vào bát cơm trắng vẫn còn nghi ngút khói – “Mà này, sao anh ấy biết tên tao là Lam Anh nhỉ, tao nhớ là tao chưa nói với anh ấy tên mà?” – cô chợt nhớ ra thì liền ngửng lên hỏi Hương
“Tỉ tỉ à, có phải mày mặc đồng phục để chống chế không? Dù tao thấy màu xanh cổ vịt này cũng không đẹp lắm những đâu đến nỗi để mày trước khi đi học chẳng thèm soi gương chứ?” – Hương xổ ra một tràng những thứ đường vòng không liên quan
“Nói thẳng vào vấn đề chính đi mày ơi!” – Lam Anh ngán ngẩm nói
“Thì mày không thấy tên mày lù lù trên ngực áo à” – con Hương giơ tay lên định đánh vào đầu cô cho tỉnh lại
“Ờ nhỉ, tao quên mất” – haha
Hai người cứ vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ mà không biết ở đằng sau, anh đã nghe hết mọi chuyện. Số là hôm nay thằng Đăng dạy thêm cho gái – gọi là nể tình bố cô ấy là bạn thân với bố hắn; còn thằng Hữu với thằng Phong ăn vội lẹ để lên đánh điện tử hết rồi. Giờ này bàn ăn bốn người mà chỉ có mình anh ngồi lại.
Nghe hai người nói chuyện, anh hơi đoán ra được cô đang lo lắng về việc gì? Đúng như anh nghĩ mà, khờ khạo ngốc nghếch, chắc lại quên đăng ký lớp trợ giảng đây. Huân khẽ thở dài lắc đầu ngao ngán với sự hậu đậu của cô; nhưng chợt nhớ ra cô ấy vừa nói tên của mình
“Lam Anh” – anh nhắc lại khe khẽ.
Thật là gặp cô trên dưới năm lần, vậy mà cái tên cũng chưa biết. Lần đầu với lần hai là cô mặc quần áo thường, lần ở GB cô ấy mặc cái bộ gì mà như điệp viên nghiệp dư, đến lần gần nhất thì lại là bộ váy giản dị đó. Thú thật, đôi mắt 10/10 của anh từ xa đã thấy sắc hồng khẽ bay bay trong gió, lòng có chút xao xuyến kì lạ. Chẳng là những cô gái đến tìm gặp anh đều cố chát bự phấn lên mặt, trắng sáng đến nỗi anh còn chả nhìn rõ lỗ mũi của mấy nàng ấy ở đâu. Vậy mà cô gái cà phê này lại như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến cho anh cảm thấy thật dễ chịu. Không mùi phấn, không mùi mỹ phẩm, ở bên cô ấy là không khí trong lành vốn có của thiên nhiên. Mùi cỏ mát, mùi nắng thơm, mùi gió nhàn nhạt; cô ấy rất biết giữ gìn môi trường xanh đấy chứ!!
Không biết từ lúc nào, môi anh cứ thế mà nhẹ vẽ lên một nụ cười hiền. Nhưng rồi tự bản thân lại giật mình với chính cảm xúc đang có, bàn tay cầm đũa của anh cũng mau chóng dừng lại. Ngăn cản bản thân không nghĩ ngợi lung tung, anh với lấy cốc nước lọc uống một hơi rồi cũng thảnh thơi rời khỏi vị trí
Suy nghĩ vậy là quá đủ cho một bữa ăn F.A rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Sáng hôm sau vừa đến Golden Bell, anh đã nghe thấy Kỳ vội gọi điện hỏi ai đó. Vất cặp sách sang một bên, anh ngồi dựa vào ghế salong, vì chỗ ngồi của anh quay lưng lại với của Kỳ nên tất cả cuộc nói chuyện anh đã nghe hết
“Vâng, em muốn xin cấp thêm sinh viên lớp trợ giảng kỳ này của em”
“…”
“Sao ạ? Không được sao? Em xin thêm hai chỗ thôi thưa cô”
“…”
“Tại sao lại như thế ạ? Phòng của em, em vẫn tự quản được?”
“….”
“À ra vậy! Vâng, em sẽ đi hỏi xem sao”
Kỳ cúp máy, anh chống tay đỡ lấy khuôn mặt đang lộ ra nét không vui. Anh muốn giúp cô ấy, nhưng luật là luật anh không thể phá. Chính bản thân anh cũng không hiểu tại sao anh lại tốt bụng với cô bé ấy như thế? Chỉ là một bữa sáng và nói chuyện dông dài lúc đi về; hay có lẽ vì bộ dạng biến hóa đến buồn cười của cô mà giờ đây trong não anh chỉ chăm chăm muốn làm gì đó để cô ấy không phải vất vả học lại
Huân từ đằng sau đã nghe hết những gì Kỳ nói, nhưng thật không phải chuyện của mình nên anh cũng mau chóng cho ra khỏi đầu. Cầm danh sách học trợ giảng xem qua một lượt, Huân lại tiếp tục những công việc thường ngày anh hay làm: đọc sách, nghiên cứu, nghĩ đề…
Mới bắt tay vào làm được chút chút thì Kỳ xuất hiện ở bàn anh. Huân biết Kỳ là khóa trên, bản tính anh ta cũng không thích nhờ vả. Từ khi anh làm GB đến giờ, chưa bao giờ thấy Kỳ phải mở miệng nương tựa sự trợ giúp từ ai, vậy mà giờ anh ta đang lù lù trước mặt anh đây. Thật đáng tò mò!
“Anh Kỳ, có chuyện gì vậy?” – để tránh cho tên này sự ngại ngùng, Huân rất lịch sự mà mở miệng trước
“Lớp trở giảng của cậu còn thừa chỗ nào không?” – Kỳ hơi ngượng ngập nói với anh
“Còn chỗ, sao vậy anh?”
“Chả là tôi có đứa em, nó quên không đăng ký nên giờ muốn giúp nó tránh phải học lại. Tuy nhiên gọi lên viện thì họ nói tôi chỉ được xin một chỗ nữa thôi, một slot nữa phải xem GB nào có thừa chỗ. Chủ yếu là viết nhờ tên cô ấy vào lớp cậu ấy mà” – Kỳ cười gượng, anh lần này thật muối mặt
Huân nhìn Kỳ một lúc, anh đoán chắc anh ta làm là vì