
thật trong lúc đó, cô có ngượng ngập nhưng cô cũng rất mong chờ anh sẽ nhìn cô lâu hơn một chút, rồi lại mong chờ anh sẽ tiến tới, con người mà…. lòng tham vô đáy!
Nhưng tất cả chỉ là mơ mộng hão của một con bé mới lớn! Sau một hồi ngửng lên ngửng xuống, nhìn ngang nhìn dọc, chân tay xoắn xít hết cả lên; cô thật sự cảm thấy mất mát khi anh thu hồi ánh mắt lạnh và sắc ấy mà tách đám nữ sinh để rời khỏi nhà thể thao. Có lẽ bạn anh cũng không hiểu tại sao anh làm vậy thì vừa nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại vừa theo bước chân anh ra ngoài….
Nhìn theo bóng anh rời khỏi…..
Cảm giác hụt hẫng sao lại làm sống mũi cô cay cay thế này?
Lam Anh không hiểu là cô ảo tưởng hay anh đang có vấn đề với cô, mà mỗi khi anh và cô chạm mặt nhau là y như rằng anh sẽ coi cô chẳng khác gì không khí vờn quanh. Cô đã phải tổ chức hẳn một buổi xin lỗi để xoa dịu những trường hợp “chẳng may” này mà! Dù rằng anh không tha thứ cho cô, nhưng đâu cần đến nỗi lạnh lùng vậy chứ? Rõ ràng trước đó, anh còn nói chuyện với cô rất ổn? Chết rồi, hay tại cô không tìm cách để khiến anh tha lỗi nên anh bơ phéng cô luôn?…Vậy là Lam Anh đã trải qua một quãng thời gian không dài cũng chả ngắn chìm trong khó hiểu, tỉ như:
Hôm ở nhà ăn, Hương và cô chọn một chỗ gần cửa kính lớn với mục đích ngồi ngắm cảnh ăn cho ngon. Nhưng thật không ngờ, trùng hợp anh lại ngồi ngay sau đó và chỗ ngồi của anh đối diện cô. Tất nhiên khi đối mặt với anh, cô luôn cảm thấy tim đập chân run, tâm trạng phập phồng hồi hộp; bởi vậy, hai ánh mắt chạm nhau một cái là cô liền cúi xụp mặt xuống cắm đầu vào ăn luôn. Vừa gắp gắp từng hạt cơm nhỏ bỏ vào miệng, ánh mắt vừa chút chút lại ngửng lên xem anh đang làm gì? Có nhìn mình không? …. Kết quả là: Ba lần đầu nhìn, anh vẫn cắm cúi ăn, thỉnh thoảng lại xem gì đó trong điện thoại. Đến lần thứ tư ngẩng lên thì anh đã bốc khói!? Ngó ngang ngó dọc, còn đứng hẳn dậy để xem anh đã đi đâu, nhưng cô đành ngậm ngùi luyến tiếc vì anh rời khỏi mất rồi!
Lần thứ hai là hôm ở giảng đường, lần đó ngành tài chính và toán thống kê lên lớp cô để quảng bá giới thiệu về chuyên ngành của họ. Lý do thì bởi vì học quản trị riêng không đủ số trình để tốt nghiệp nên chắc chắn phải học vòng sang các ngành khác; nhưng chủ yếu cũng chỉ là ăn hương ăn hoa. Tất nhiên trong đám tài chính thể nào cũng có anh xuất hiện. Anh ngồi ghi bản đăng ký cho từng sinh viên trong lớp một. Từng người từng người đăng ký, ai anh cũng nở nụ cười nhẹ động viên. Ngay cả đến lượt con mắm lên, anh cười tươi, ngoài miệng thì nói chuyện rồi trêu nó: Em hại nó rồi! – cái câu mà cô cố phân tích kiểu gì cũng không hiểu. Vậy mà lân cô, cuộc đối thoại như cục đá trong tủ lạnh như sau:
“Tên?”
“Nguyễn Lam Anh ạ”
“Môn đăng ký?”
“Kinh tế lượng và Quản trị rủi ro tài chính ạ”
Anh không ngẩng lên nhìn cô lấy một cái, miệng hỏi tay viết, chấm hết! Không có một chút xúc cảm gì, dù rằng so với mấy đứa ở lớp (cô tự mặc nhiên thế), cô và anh thân quen với nhau hơn rất nhiều. Đứng đực ngây dại ở trước bàn đăng ký, nhìn anh chăm chú cầm cây viết ngoáy ngoáy trên giấy một lúc, cho đến khi đứa đằng sau hẩy hẩy, cô mới kịp tỉnh mộng mà ngại ngùng bước đi.
Lần gần đây ở Golden Bell. Hôm đó là ngày học trợ giảng của Kỳ, cô lại phải đi một mình vì con mắm bị đau bụng nên giải quyết xong mới đến. Cùng toán người đi vào trong, cô không để ý ở gờ cửa có một đoạn chắn nhô lên nên đi qua liền bị vấp phải. Ngay tức khắc, người đổ ra đằng trước chới với quờ quạng. Về phần mình, anh đang đứng ngay gần ấy nói chuyện với một GB khác, thấy người cô lảo đảo thiên hướng phi ra đằng trước, mắt mở to, miệng há kêu a á, tình trạng hôn đất cận kề; như phản xạ vô điều kiện, anh bỏ dở giữa chừng cuộc nói chuyện liền đưa tay ra vòng qua eo cô, giữ chặt. Lúc đó, cả người cô như sắp chết vớ được cọc liền đổ ngã hoàn toàn vào trong lồng ngực của anh…
Mùi thơm thoang thoảng từ anh khiến tâm trí cô bị choáng váng. Thân thể nhỏ thó nằm trọn vẹn trong vòng tay rộng khắp. Anh vẫn giữ lấy eo cô, tay kia thì đỡ lấy vai để cô đứng vững; lần gần gũi này làm não cô như được F5 lại từ đầu. Cô có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn từ phía anh, cảm nhận được lồng ngực nồng ấm đang phập phồng cùng nhịp điệu. Cô còn có thể cảm nhận được anh đang nhìn chăm chăm xuống đỉnh đầu cô soi xét, nhưng cô không sao dứt khỏi được cảm giác ngọt ngào và ấm áp này!
Mất một hồi dây dưa, từng ấy thời gian mọi người đổ dồn hàng chục đôi mắt vào cô và anh rồi bàn tán xì xào; anh cuối cùng cũng dừng lực từ hai bàn tay mà đưa cô ra trước mặt. Nhìn cô bằng ánh mắt không biểu lộ gì, xoay người lấy tài liệu rồi lướt qua cô trở về vị trí của mình; anh tuyệt nhiên đến một câu cũng không có nói!
Đám con gái thì nhìn cô chu chéo, đám con trai thì qua vỗ vai cô phình phịch không hiểu là tỏ vẻ ăn mừng hay chia buồn – nhưng với cô cái đó giờ là ruồi muỗi sâu bọ. Cô từ xa nhìn thấy anh chăm chú làm việc thì tim đập rộn ràng không thôi! Đúng là anh rấ