
nh mát vẫn còn đọng lại vài giọt nước từ trận mưa đêm qua.
“A A giu giu giúp e em nh nhé” – đã mệt gần chết nhưng Lam Anh vẫn cố với đến anh mà nói
Không hiểu sức mạnh thể lực và tinh thần từ cô ấy moi ở đâu ra, mà có dư sức để đuổi một người đã có quãng thời gian dài tập luyện như anh. Lại còn dư hơi để xin anh giúp đỡ, quả thực anh chịu thua hoàn toàn!
Cả người ngã xuống thảm cỏ, anh cố trấn an hơi thở gấp gáp. Trong ánh nắng, giọng anh mang nỗi bất lực nhưng nó vẫn thật trầm ấm và cũng nhẹ tựa làn gió mùa thu:
“Tôi có thể giúp gì?”
“Mày đi đâu mà dậy sớm thế?” – Thúy manga ở giường bên ngó qua đồng hồ thấy mới năm giờ sáng mà Lam Anh đã mò mẫm dậy, thì lên tiếng hỏi
“Đi học!”
Cô xụ mặt trả lời Thúy rồi cũng mau chóng đi vệ sinh cá nhân. Công nhận, để nhờ được anh dạy học là một kì tích, nay đi học được anh lại là một kỉ lục khác. Vã nước lên mặt, cô ngao ngán nhớ đến lịch trình mà anh đưa ra, nếu theo sát nó, anh sẽ không quản ngại vất vả mà dạy cô học!
.......
“Tôi có thể giúp gì?”
Lam Anh vui vẻ muôn phần, dường như mệt nhọc vì đuổi theo anh bằng mười vòng sân vận động Mỹ Đình giờ đây cũng bay biến. Dùng vai áo lau đi những giọt mồ hôi thi nhau túa ra trên khuôn mặt ửng hồng, Lam Anh nhanh nhẹn trả lời câu hỏi của anh
“Chỉ cần anh giúp em thi qua trong kì thi tới, em hứa sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa”
“Tôi tin cô được bao nhiêu phần trăm?” – Huân nằm trên cỏ. Một chân của anh dựng lên, chân còn lại duỗi thẳng. Hai cánh tay mở tự do trải dài trên nền xanh cỏ mát. Đôi mắt anh nhắm nghiền, cảm giác như trả lời cô như bản năng sắp sẵn
“100%, em không bao giờ lừa gạt người nha” – Lam Anh nói với giọng chắc nịch
“Ý tôi là cô có chắc sẽ qua không? Tôi không muốn thanh danh mình bị hủy diệt” – giọng nói của anh vẫn nhè nhẹ đáp trả từng câu cô nói. Mang chút soi xét, mang chút bất an, mang chút bất lực nhưng cũng mang chút thành ý rằng chắc chắn lần này anh sẽ giúp
“À...chuyện đó thì…nếu không thi qua em sẽ...” – Lam Anh cắn môi suy nghĩ. Cô dù gì cũng không thể ngu ngơ như diễn viên mà thốt ra cái câu: Anh bảo gì em làm nấy được! Nghĩ ngợi một lúc, cô nói – “Em sẽ đền anh một việc”
Đôi mắt đang nhắm nghiền của anh chợt mở ra, tròng mắt thâm sâu đen láy được ánh nắng chiếu rọi càng làm khuôn mặt anh thêm cực phẩm. Chống hai tay đỡ người ngồi dậy, anh mang ánh mắt trời phú đó tặng cho cô miễn phí. Cũng không bắt cô phải nói thêm gì, thân hình của anh dần dần tiến sát đến bên cô hơn. Gần nữa, gần hơn nữa, cho đến khi Lam Anh chủ động dùng bàn tọa dịch người xuống nửa mét, lúc đó anh mới dừng lại. Từng câu từng chữ của anh nói ra, ngắn gọn dễ hiểu, nhưng lại như quả tạ ngàn cân bổ nhào lên vai cô:
“Tôi sẽ dạy cô, nhưng cô phải theo lịch trình của tôi”
“Lịch gì ạ?” – Lam Anh ngại ngùng hướng mặt sang bên tránh đôi mắt bức người ấy
“Nếu học chiều thì sáu giờ sáng có mặt ở Golden Bell, còn học sáng thì sau khi ăn trưa – là một giờ - phải đến chỗ tôi. Nói trước, tôi rất ghét cao su, nếu cô chậm hai phút, ngày hôm đó tôi không dạy và kiến thức ngày hôm đó cũng bỏ qua luôn. Giờ ôn tập sẽ là sau bữa tối, nếu không trả lời được, cũng coi như tôi hết nhiệm vụ!”
Nói xong lịch trình như được anh lập trình sẵn từ rất lâu, Huân nhoẻn miệng cười với cô. Nhưng hình như nụ cười đó tuyệt nhiên không có chút gì gọi là “đẹp trai” hay “đáng yêu”. Đối với cô lúc này, nụ cười ấy như lời nhắn của tử thần áo đen. Ông ta nói rằng: Lam Anh à, sắp chết rồi!
Hương vị cà phê - Mờ Nhạt
Chạy ào ra khỏi kí túc khi mọi người vẫn còn đang say giấc nồng, chiếu mắt nhìn lên đồng hồ đeo tay, chết rồi còn mười phút nữa thôi! Vậy là thân hình nhỏ thó mà sức khỏe vô biên lại lần nữa được lĩnh giáo chạy đường dài. Mùi sương sớm vẫn còn đây, mùi rêu còn chưa khô, chưa một văn phòng nào mở cửa, người đi tập thể dục còn chưa thấy đâu, vậy mà tên lang sói nào đó bắt cô phải chạy thục mạng như vận động viên điền kinh năm sau thi Sea Games thế này! Từng tích tắc giờ đối với cô quý hơn vàng, cứ nghĩ đến việc bài hôm nay sẽ bị bỏ qua là đôi chân của cô lại được truyền thêm động lực để chạy nhanh hơn.
Vậy là đúng sáu giờ, như có sự sắp xếp sẵn, mấy anh bodyguard ngày trước còn hùng hổ chặn đường hỏi thăm giờ đây ngoan ngoãn rẽ thành đôi nhường đường cho cô chạy vào. Nuốt nước bọt một cái, Lam Anh cười gượng với mấy chiếc kính đen rồi cũng mang toàn bộ tâm trí vào con đường trước mặt…
Cô hăm hở đẩy cửa ra, thì anh đã ngồi ở đó!
Có vẻ anh đã sẵn sàng, không những thế trước đó hình như đã đợi một lúc lâu. Chứng minh cho việc đó là dáng ngồi vắt vẻo của anh trên ghế xoay, chốc chốc lại quay quay nó không biết chán nản. Tay cầm quyển sách quản trị dày khực, đối với anh lật mở trang sách giờ đây như hình thức quạt mát thân thể, xoành xoạch từ trang đầu đến trang cuối, tất cả đều được ngón cái của anh lướt qua đủ. Thấy cô lò dò đi vào, Huân khô