
g và đó là lối thoát duy nhất. Anh không muốn em
hi sinh thêm bản thân mình vào chuyện này nữa. Đi theo con đường em muốn và thực sự thành đạt. Như thế mới chính là mong muốn của Ginny về em.
Làm ơn, hãy để con bé được giải thoát khỏi tất cả.
Giọng Khánh Nam đau khổ và chua chát.
- Anh… không thể hiểu nổi cảm giác của em đâu. Còn cả Viết Quân nữa, em
đã tự tay hại cả đứa bạn thân nhất của mình. Anh có hiểu không? Anh có
hiểu điều đó không?
“Em thấy không? Billy đã không cho phép anh được hoàn thành mơ ước
của em. Anh ấy mong anh thành đạt và hạnh phúc. Mọi người cũng cho là em muốn thế. Nhưng anh không muốn. Anh đã luôn tự hỏi… anh đang sống hay
đang chết? Anh đang đi theo mơ ước của mình, nhưng điều đó đâu thể lấy
lại cuộc sống bình thường cho anh lúc này? Có những đêm… anh đã phải làm đau chính bản thân mình chỉ để cái sự đau rát từ vết thương khiến anh
biết anh đang sống. Anh… đã không thể làm 1 người anh trai tốt. Và cũng
không thể làm một người bạn tốt. Vì mục đích của bản thân, anh đã không
ngần ngại dồn đứa bạn thân nhất của mình vào trong bóng tối. Khi chuyện
này kết thúc, có lẽ… anh cũng không nên kéo dài thêm tất cả nữa…”
- Hello! I’m…
Cậu sinh viên châu Á bắt đầu bài luận văn của mình với một sự tự tin và nụ cười rạng rỡ.
*
5 năm đã trôi qua. Khoảng thời gian đó quá ngắn cho 1 giấc ngủ dài và quá dài cho 1 cuộc sống tăm tối nơi địa ngục.
5 năm đau đớn…
5 năm nhớ thương…
5 năm đợi chờ…
5 năm thù hận…
5 năm. Cuộc sống vẫn thay đổi từng ngày, từng giờ. Nhưng… có những con
người không thay đổi. Và cũng có những tình yêu… mãi mãi luôn vẹn toàn.
“Anh sắp phát điên lên rồi… Ginny…”
Gương mặt non nớt của chàng trai như lạc lõng giữa bao nhiêu vị tiền
bối của buổi họp, ánh nhìn ngây thơ như của một thiên thần, hiếm ai nghĩ đó chính là nhân vật nguy hiểm nhất lúc này đang đe dọa vị trí thừa kế
tổ chức của Shiki Sanzenin trong tương lai. Đầu óc của cậu, sự thông
minh, tinh ranh và mau lẹ, chưa ai có thể sánh kịp. Thời gian đã làm cho cậu học sinh ngốc nghếch ngày nào biến thành một chàng trai tài trí và
mạnh mẽ. Mạnh mẽ! Phải rồi! Cậu phải đủ mạnh mẽ để tồn tại trong thế
giới này, để đoạt lại cuộc sống của cậu, và quan trọng nhất, là không
làm người cậu yêu thương phải thất vọng.
“Anh… nhớ em lắm! Nhớ đến phát điên lên được!”
- Ji Hoo! Nhìn anh tệ quá! Đã mấy ngày rồi anh không ngủ? – Shiki ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng, vừa nhìn Ji Hoo vừa nói.
- Anh cũng chẳng biết. Buổi họp hôm nay đã làm em mất mặt. Anh xin lỗi.
- Em hiểu mà. Anh đừng xin lỗi nữa.
Ji Hoo quay đầu đi và nuốt nhanh mấy viên thuốc trong tay. Bề ngoài, Ji
Hoo và Shiki tưởng như hai kẻ thù không đội trời chung, nhưng hiếm ai
biết, tình bạn giữa hai người họ đã trở nên thân thiết hơn cả tình anh
em trong 1 gia đình.
- Anh đang sử dụng thuốc với liều lượng quá lớn. Không hề tốt.
Ji Hoo vẫn im lặng không nói gì, chỉ day day trán. Cuộc sống nơi địa
ngục 5 năm nay đã nhấn chìm Han Ji Hoo xuống bể sâu của sự đau đớn. Cam
chịu và cố gắng vùng vẫy để thoát ra, chi bằng cố gắng tồn tại và thích
nghi, cố gắng chinh phục địa ngục và mang lại ánh sáng cho sự tăm tối
nơi ấy. Nhìn Ji Hoo thêm 1 lúc nữa, Shiki hơi ngập ngừng nhưng rồi dứt
khoát nói tiếp.
- Anh có muốn xin nghỉ không? Tháng sau là đám cưới của anh Ngọc Hưng rồi.
Lúc này Han Ji Hoo đã đứng lên và bước đến bên cây dương cầm ở góc phòng, miết nhanh trên những phím đàn trầm lặng.
- Có người chịu lấy anh ấy sao?
- Anh thử đoán xem. – Shiki chợt bật cười vẻ thú vị.
Ji Hoo im lặng, gương mặt lạnh lùng nhìn cậu, đến cả một chút cảm giác
của sự ngạc nhiên và tỏ ra thích thú cũng không biểu hiện. Shiki thở
dài.
- Đã 5 năm rồi… anh không hề liên lạc với Khương Duy và Khánh Nam phải không?
Lần này thì trên gương mặt Han Ji Hoo đã có chút xúc cảm. Nhưng giọng cậu vẫn thờ ơ.
- Ừ.
- Anh… không thèm quan tâm xem 5 năm nay Khánh Nam đã khổ sở như thế nào sao?
Ji Hoo nhìn lên Shiki, bất chợt nhếch môi. Cậu – ngay cả bản thân đang
sống như thế nào, cũng không quan tâm nữa là. Tấm gương lớn trong phòng
vẫn phản chiếu một gương mặt 5 năm trời chưa hề thay đổi, nhưng những
vết thương ăn sâu trong lòng đã càng ngày càng lan rộng 1 cách đáng sợ.
“Linh Như…”
Ji Hoo hơi nhếch môi.
- Nếu anh đoán được thì có cần phải quan tâm không?
- Anh nên tự cho phép mình 1 ngày nghỉ ngơi sau 5 năm cố gắng. Anh Khánh Nam cũng sẽ về nước, cả Khương Duy cũng vậy. – Shiki khẽ hít 1 hơi dài – Dù chỉ có 9 người, nhưng anh biết mà, 9 còn hơn 8. Sự có mặt của anh có lẽ sẽ làm Khánh Nam trở nên tốt hơn… Em nghĩ gặp mặt trực tiếp tất cả
thì anh sẽ có chi tiết hơn những thông tin về cuộc sống của mọi người 5
năm nay.
- Có… cần thiết phải nghỉ ngơi không? Sắp đến buổi họp quyết định về quyền thừa kế tổ chức rồi.