Ring ring
Kiss Kiss Bad Girl

Kiss Kiss Bad Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323354

Bình chọn: 9.00/10/335 lượt.

nhà được không?” Tôi nắm tay Thừa Tầm cười hà hà hỏi.

“Hư… vừa nãy còn khóc đến bộ dạng như thế, bây giờ mặt
mũi đã sáng bừng rồi, cắt! Doãn Đa Lâm, cậu là diễn viên kịch hả? Tớ thật là
phục cậu đấy!”


“Được không mà? Hà hà, Thừa Tầm, bọn mình cùng về nhà
được không?”


“… Như vậy đi, nếu cậu lấy được cặp xách ra trước thì
tớ có thể suy nghĩ xem!” Vừa nói, Thừa Tầm vừa cười tinh quái, hất tay tôi ra
rồi chạy như bay về phía dãy phòng học.


“Á, đồ ngốc! Hàn Thừa Tầm cậu là đồ khốn! Cậu đợi tớ
với… chúng mình cùng về nhà…”






Khi đó chúng tôi còn trẻ con chẳng biết gì, cho nên tôi không thể hiểu nổi… cậu
vẫn nói những lời vô tâm, khiến tớ đau buồn… Hừ, Thừa Tầm, chúng ta lúc ấy…
điều quên lãng ấy, rốt cuộc là tình yêu như thế sao?

Đứng trên sân tập, tôi buồn phiền cúi đầu, nước mắt tí tách từng giọt từng giọt
rơi xuống mặt sân cát, trong trường, chẳng có gì thay đổi… Ở đây quả thật không
thay đổi gì, cái đã thay đổi, cái đã thay đổi có phải là chỉ mỗi chúng tôi?

“Ê, Doãn Đa Lâm, chúng ta có cần đánh cược không, cược xem ai chạy vào trường
trước?” Thừa Tầm đột nhiên quay đầu lại, hỏi tôi đầy vẻ mong đợi.

“Không cần! Tớ không cần chơi trò trẻ con với cậu!” Tôi bước nhanh hơn đến
trước mặt Thừa Tầm, trừng đôi mắt đẫm nước lên nhìn cậu ta.

“…”

Thừa Tầm không nói thêm nữa, tôi quả thực không biết, tôi còn có thể lừa gạt
cậu ấy được bao lâu, tôi mệt quá, thực sự quá mệt rồi… Tôi không nên làm khó
như thế nữa, vì Thừa Tầm đã có người cậu ấy thích, không phải sao? Tôi không
nên khiến cậu ấy khó xử… nhưng mà, tôi lại không cách nào khống chế được suy
nghĩ của mình, a a, buồn quá đi mất!

“Thừa Tầm, đừng như thế nữa, chẳng lẽ cậu không thấy mệt sao? Nhưng tớ mệt
rồi…” Tôi quay đầu lại nói với Thừa Tầm, nhưng phát hiện ra cậu ta không còn ở
đó nữa, Thừa Tầm! Đúng lúc tôi đang sốt ruột thì tôi nhìn thấy Thừa Tầm đang
chạy vòng quanh sân tập.

Hàn Thừa Tầm, cậu muốn làm gì thế hả? Tớ thật càng lúc càng không hiểu nổi cậu
rồi.

3.

Hai tiếng sau.

Thừa Tầm sau khi chạy xong ba vòng sân cuối cùng cũng mệt nhoài ngồi phịch
xuống đất, cậu ta không cần mạng sống nữa chắc? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì
đây? Tên này muốn làm trò quỷ gì vậy? Chẳng nói câu nào mà bỏ rơi mọi người lại
còn dẫn tôi đến đây? Rốt cuộc cậu ta đang chơi trò gì thế?

Tôi tức giận đùng đùng sải bước nhanh về phía Hàn Thừa Tầm đang nhoài người
trên đất.

Cậu ta mệt đến toàn thân đầy mồ hôi, tóc cũng giống hệt như vừa gội xong, ướt
nhẹp dính bết vào đầu, nhìn thấy bộ dạng cậu ta đang thở hồng hộc, tôi quả thực
tức muốn chết.

“Ê! Cậu làm gì vậy hả? Cậu giở trò hệt như trẻ con, như vậy có nghĩa gì chứ?
Cậu thấy rất vui có phải không? Cậu đúng là đồ đần! Được rồi được rồi, tớ sẽ
mua quà sinh nhật cho cậu, cậu đừng có con nít thế nữa, tớ quả là sợ cậu thật
rồi đấy! Đây này, mau khoác áo vào đi, cho dù có muốn vào bệnh viện tâm thần
thì cũng đừng để bị cảm chứ! Tớ thấy cậu đúng là điên rồi!” Nếu không phải là
vì lỗi lầm của tôi không chịu tặng quà cho cậu ta, tôi thật muốn đánh cho hắn
một trận.

Đối với cơn giận dữ liên hoàn của tôi, Thừa Tầm chẳng nói gì cả, chỉ giang rộng
hai cánh tay nằm xuống đất, nhắm mắt lại, há miệng hít thở không khí trong
lành.

“Này, cậu mau đứng dậy đi, chúng ta về nhà!” Tôi cau mày, rất bất lực nhìn bộ
dạng cậu ta lúc này, trong một khoảnh khắc chẳng biết nên nói gì cho phải.

Cậu ta bỗng đưa tay về phía tôi, tôi biết cậu muốn tôi kéo đứng dậy.

Nhìn cánh tay cậu ấy chìa về phía mình, tôi ngẩn người.

Tôi nên chạm vào tay cậu ấy chăng? Tôi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn quyết
định đưa tay ra kéo cậu ấy dậy.

“Phịch!” Đúng vào lúc tôi đưa tay ra chạm vào tay cậu ta, cậu ta đột nhiên
trong tích tắc kéo tôi ngã ngồi xuống đất.

“Á! Đau quá! Cậu… cậu làm gì thế hả?” Tôi tức giận càu nhàu, muốn đứng dậy lần
nữa, cậu ta lại nhoài người sang ấn tôi ngồi yên dưới đất.

Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi gần gũi nhau đến vậy, tôi cảm thấy tim mình như
nhảy cả ra ngoài, cho nên tôi chỉ còn cách ngồi im bất động theo sự xếp đặt của
cậu ta.

“… Này, Đa Lâm, cậu nhìn xem… những vì sao trên trời, ha ha, không ngờ, không
ngờ đã lâu như thế rồi mà những ngôi sao ở đây vẫn sáng như vậy!” Thừa Tầm chỉ
chỉ lên trời, nói liến thoắng, tuy cậu ấy đang cười, nhưng tim tôi lại thấy
buồn làm sao.

“… Giống như… huhm huhm… sáng lấp lánh giống như những vì sao trước đây chúng
ta từng thấy, cậu nói xem có đúng không?”

Tôi quay đầu sang nhìn Thừa Tầm đang nằm bên cạnh, tôi quả thực cảm thấy rằng,
chúng tôi lại trở về ngày xưa, khoảng thời gian vui vẻ nhưng lại không biết yêu
quý… khoảng thời gian không có Thành Vũ Tuyết…

Thừa Tầm…

“Cậu có biết, ngôi sao sáng nhất bên kia, là sao gì không?” Thừa Tầm lặng lẽ
hỏi.

Tôi bỗng nghẹn lại, trong cổ họng đắng nghé