Kiss Kiss Bad Girl

Kiss Kiss Bad Girl

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323551

Bình chọn: 10.00/10/355 lượt.

ai! Thân
hình cũng rất đẹp! Vả lại điều quan trọng nhất là, anh ấy đối xử với cô Doãn
rất hết lòng! Hì hì hì hì, cô Doãn nói xem có đúng thế không?” Hỷ Yến hớn hở
cười châm chọc.

“A… ừ ừ… thế à… anh ấy đúng là rất tốt! Nhưng chị đừng hiểu lầm, tôi và bác sĩ
Khương của các chị chỉ là bạn bè thân quen mà thôi, không phải như chị tưởng
tượng đâu, quả thật không phải thế mà!” Trước khi bị hiểu lầm, tôi đã vội vã
huơ huơ tay giải thích.

“Cái gì chứ?! Bạn bè thân quen hả? Sao có thể được! Nhưng bác sĩ Khương nói cô
Doãn là vị hôn thê của của anh ấy mà!” Cô ta có phần kinh ngạc há hốc miệng.

Oái! Vị hôn thê?! Không… không phải chứ?!

Ôi tôi buồn!!!

Cái tên Khương Tải Hoán này đi khắp nơi nói nhảm gì thế này! Căn bản chính là
chuyện nhảm nhí mà, tôi và anh ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là bạn bè có
quan hệ tốt hơn một chút thôi, sao lại có thể vô duyên vô cớ mạo nhận là vị hôn
thê được chứ?! Cho dù là nói đùa thì cũng nên vừa phải thôi! Thật là…

“Haizzz… anh ấy rốt cuộc đã nói gì với các chị vậy…” Tôi gục đầu xuống, uể oải
thở dài.

“Ha ha, thật ra cũng không nghiêm trọng như cô Doãn nghĩ đâu! Theo tôi thấy
thì, cô Doãn và bác sĩ Khương đúng là rất xứng đôi đó! Bác sĩ Khương vừa trẻ
vừa đẹp trai, cô Doãn cũng rất xinh đẹp, hơn nữa lại là giáo viên, đây đúng là
một cặp đẹp đôi!” Hỷ Yến hơi phấn khích.

Oái? Xứng đôi???

Làm ơn đi…sao mà thế được!

“Ha ha, thế à, thế à…” Trời ạ! Cô y tá này sao thích ghép đôi bậy bạ thế này!
Tôi cảm thấy trên đầu mình rịn ra một đống mồ hôi.

Ư hư… tha cho tôi đi, cái bệnh viện này đúng là dễ sợ thật! Đến y tá mà còn
thích buôn chuyện nhảm nhí cứ hỏi đi hỏi lại thế này thì bác sĩ còn đến mức độ
nào nữa đây?!

“Đa Lâm!”

Đằng sau vẳng đến một giọng nói quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn sang.

“A! Tiền bối!”

“Cho tôi hai phần bò bít-tết, cám ơn!”

“Dạ, xin anh đợi một lát!” Cô gái phục vụ mặc váy quấn tạp dề đỏ, người hơi gầy
mỏng dường như rất thích nói chuyện với Khương Tải Hoán đây mà.

Haizzz! Không phải tôi lo lắng Khương Tải Hoán trêu hoa ghẹo nguyệt gì gì, mà
là sợ những cô gái ngây thơ này sẽ bị lừa gạt mất! Hư…

“Nghe nói bò bít-tết ở đây rất ngon, chắc em đã đói rồi nhỉ, nếu không em đã
chẳng chạy đến tìm anh.” Khương Tải Hoán thờ ơ chụp cho tôi một lời nói dối, vì
lúc tôi muốn ăn miễn phí thì anh ta chính là cái máy rút tiền duy nhất của tôi.

“Ha ha, tiền bối này thật là… nói em thành ra thế này, nếu không thì bữa này để
em mời là được chứ gì!” Tôi chỉ có nước cười trừ, thật ra vốn chẳng hề có ý
định thanh toán.

“Không phải anh lo lắng chuyện tiền bạc, anh chỉ lo lát nữa thôi là em sẽ đói
tới mức ăn hết cả bát đĩa luôn thôi!” Khương Tải Hoán nheo mắt cười, chế giễu.

“Em không ăn mất đĩa của anh đâu mà lo!” Tôi hết sức xấu hổ đảo đảo mắt về phía
anh ta.

Cứ như thế, trước khi món ăn được dọn ra, tôi và anh ta nói những chuyện rất
trẻ con rất tẻ nhạt và chẳng có mùi vị gì thế đấy, trong mắt của cô phục vụ mặc
váy đeo tạp dề đỏ thì chúng tôi giống như đang ve vãn tán tỉnh nhau vậy.

Haizzz! Dù đã tốt nghiệp cấp 3 rồi, nhưng tôi không thi lên đại học, mà trực
tiếp đến trường làm giáo viên thực tập, vì trước kia tôi luôn có ước mơ làm
giáo viên mà!

Và Khương Tải Hoán hình như thừa kế bệnh viện lớn của nhà để lại, đúng là một
tên luôn sung sướng chẳng có gì phải lo nghĩ!

Trịnh Hiểu Anh, đã mở một quán café của riêng mình, việc làm ăn rất thuận lợi,
lần nào gọi điện cho nó cũng có vẻ rất bận rộn, hư… cũng chẳng trách, người ta
đã trở thành bà chủ rồi mà!

Còn Hiền Chu và Chính Hạo, hai đứa chúng nó đã cùng nhau học lên đại học rồi!
Hà hà, trong bọn chúng tôi, hình như trình độ của hai đứa nó là cao nhất ấy,
cuộc sống sinh viên, chắc chắn phải thú vị hơn nhiều so với cuộc sống học sinh
rồi nhỉ!

Hơn nữa, hai đứa nó sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã bắt đầu sống chung với nhau,
bây giờ hai đứa đang vừa học vừa kiếm tiền, cha mẹ hai bên dường như cũng đồng
ý việc mấy năm nữa bọn nó sẽ kết hôn, đúng là những ông bố bà mẹ vừa tiến bộ
lại vừa thoải mái!

Haizzz, mấy đứa chúng tôi dường như chẳng ai học đại học cả. Cũng đúng, chỉ cần
mình được vui vẻ thì học lên đại học hay không cũng đều như nhau cả. Ông bố bà
mẹ và thằng em của tôi một năm trước đã kết thúc chuyến du lịch thế giới rồi,
họ đột ngột trở về nhà làm tôi vẫn chưa thật sự quen lắm.

“Đa Lâm, em đang nghĩ gì vậy? Thịt bò bị cắt nát hết rồi!” Tiếng Khương Tải
Hoán kéo tôi trở về hiện thực.

“A? Ồ, anh không hiểu gì rồi, phải cắt nát thế này mới ngon chứ!” Tôi vội vã
định thần lại, nói qua loa cho xong chuyện.

“Này, Đa Lâm, dạo này em không đi đóng tiền điện thoại hả? Anh gọi điện thoại
cho em hầu như lần nào cũng như đang thiếu tiền ấy, nếu không thì anh đóng tiền
giúp em nhé, làm bác sĩ vẫn rất giàu mà, nếu tương lai anh vẫn có thể làm viện
trưởng thì em chính là


XtGem Forum catalog