
ư tự nói với bản thân.
Sau,chàng thều thào nói,vừa muốn,lại vừa không muốn Tiểu Ngọc nghe thấy....
“Nàng là người duy nhất ta mong rằng sẽ có cái nhìn khác về ta. Nhưng… có lẽ ta quá đòi hỏi…Ta không nên hi vọng. Buồn cười quá,ta đang nói gì thế này?”
Chàng cười cho chính sự uỷ mị của mình rồi cất bước đi tiếp. Tiểu Ngọc nói vọng theo.
“Tiêu Dao,ngươi biết nơi nào gọi là Thủy Trúc Viên không? Ta nói cho người biết điều này. Dường như… Ta…ta đã yêu con người ở Thủy Trúc Viên ấy… Ta sẽ tìm ra chàng ta ở bất cứ nơi nào có tiếng tiêu của chàng. Chuyển lời cho ta …nếu ngươi gặp con người ấy.”
Chàng vờ như không nghe thấy gì,lặng lẽ đi theo quan thái giám.Tiểu Ngọc nhìn theo ,tay nàng nắm chặt cây tiêu…
Sau đó,tiếng nhị cầm của Bát công chúa vang lên đầu tiên. Kế tiếp là tiếng tiêu của Hạo Nhân. Thật lâu mà vẫn chưa nghe âm thanh của hai người kia. Nhiều phút sau đó trôi qua…
Tiểu Ngọc cầm cây tiêu trong tay,và đang đợi…Nàng không biết mình chờ đợi điều gì… Thắng hay thua, giờ trở nên vô nghĩa…
Phần Tiêu Dao,chàng… không thể thổi được.Tiểu Ngọc bảo với chàng rằng nàng yêu Tiêu Dao của Thuỷ Trúc Viên. Nhưng Tiêu Dao đang đứng đây lại là Tiêu Dao bằng xương bằng thịt của đời thật trần trụi,nào phải Tiêu Dao trong những giấc mơ? Giả sử như chàng bất chấp cả luật trời thừa nhận tình yêu của mình với Tiểu Ngọc thì rốt cuộc mọi chuyện sẽ ra sao đây?Chàng làm sao giành riêng nàng cho riêng mình?Tiểu Ngọc dù có yêu chàng thì liệu có chấp nhận đến với chàng không? Không,mối tình này sẽ không bao giờ có kết quả.Vậy thì còn vấn vương làm gì cho cả hai đều đau khổ.Chàng tự dặn lòng kềm nén,nhưng tâm tư chàng hoàn toàn bị chi phối,chàng không biết bắt đầu từ đâu.Yêu thương trong lòng chàng dành cho Tiểu Ngọc quá mãnh liệt,quá tha thiết nhưng phải cố kiềm nén,giấu kín…
Mỹ Xuyến bước đến phía sau Tiêu Dao lặng lẽ như một bóng ma.
“Ngươi đã hiểu cảm giác ấy chưa hả Tiêu Dao? Tim ngươi đang đau phải không Tiêu Dao? Đó là những gì ngươi từng gieo cho ta đó.Sao ngươi không thổi đi? Ngươi không thổi vì không thể thổi hay vì ngươi đang ích kỷ,không muốn người mình yêu đến được với người đàn ông của nàng ta? Vậy mà ngươi vẫn cố tỏ ra cao thượng. Ta coi rẻ ngươi,Tiêu Dao à.”
“Nhưng ta may mắn hơn nàng.Ít ra ta cũng biết được trong tim Tiểu Ngọc vẫn dành cho ta một vị trí.Còn nàng,nàng chẳng là gì trong ta cả.Nàng hãy nghe kỹ đây.Vì đây sẽ là khúc tiêu cuối cùng tuyệt vời nhất mà ta dành riêng cho người con gái duy nhất ta yêu.Tình yêu đơn giản chỉ là sự đồng điệu,không phải là sự chiếm hữa.”
Tiêu Dao đưa tiêu lên môi thổi…nhưng nước mắt chàng rơi…những giai điệu thiết tha cất lên mang tất cả những yêu thương gửi vào gió đưa đi…Tiểu Ngọc nghe thấy…
“Tiêu Dao,chỉ một lần này thôi…lần duy nhất này thôi…” Tiểu Ngọc thầm nhủ và đáp lại khúc tiêu của chàng.
Rồi hai tiếng tiêu ngân lên quyện vào nhau,hòa làm một giai điệu du dương, tha thiết đến nỗi tiếng tiêu của Hạo Nhân dù có hay tới mức nào cũng không thể chen vào được. Khi Hạo Nhân càng cố chen vào phá giai điệu ấy thì cứ bị đánh bật ra.
Giai điệu tuyệt vời ấy mơ hồ đưa Tiêu Dao và Tiểu Ngọc trở về lần gặp cuối cùng ở Thủy Trúc viên… Họ đã có những kỷ niệm thật đẹp ở Thuỷ Trúc viên. Sau ngày hôm nay,mọi thứ đã qua sẽ xem như một giấc mơ hoang đường và nhanh chóng bị lãng quên.
Khi bài tiêu dứt,cả hai cởi khăn bịt mắt ra và thấy mình đã đứng trước mặt đối phương. Họ nhìn nhau bằng ánh mắt mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Tiêu Dao bước tới gần nàng hơn với cái nhìn tha thiết nhưng đượm buồn…Tiểu Ngọc cười chua chát nói
“Tiêu Dao ở Thủy Trúc Viên và ngoài đời thực là một.Ai có thể tin được chuyện này chứ?”
“Chỉ có một Tiêu Dao tồn tại,là Tiêu Dao đang đứng trước mặt nàng ,tham gia vào cuộc thi vô bổ này để nàng giành lấy Hạo Nhân về cho nàng.Tiêu Dao ở Thủy Trúc Viên không hề tồn tại.Chúng ta thắng rồi,vì thế nàng hãy…đến với huynh ấy đi.”
“Tiêu Dao…”
Tiêu Dao cười buồn rồi lặng lẽ rảo bước trong bóng đêm về nơi vua và bá quan đang đợi họ. Hạo Nhân vừa chạy tới,chàng đi ngược phía với Tiêu Dao và thờ ơ lướt qua như thể Tiêu Dao không tồn tại.Hạo Nhân đến bên cạnh Tiểu Ngọc và ôm lấy nàng như muốn khẳng định với Tiêu Dao rằng nàng là của chàng,chứ không để Tiêu Dao cướp Tiểu Ngọc đi như một lần đã cướp Đại Ngọc…
Công chúa giận dữ vô cùng khi Hạo Nhân và Tiểu Ngọc lại tay trong tay về cùng nhau.
“Chúng ta thi lại đi,không công bằng!”
“Công chúa là cửu ngũ chí tôn,nói phải giữ lời chứ.”Hạo Nhân lên tiếng.
Uất ức,nàng ta bật khóc.Tiểu Ngọc bước tới định xuống nước thì nàng ta ngước lên xô mạnh Tiểu Ngọc. Mất trớn,nàng té về phía sau,đụng vào cột dựng đại trống cao lớn,làm nó lảo đảo rớt xuống. Lập tức một bóng người lao về phía Tiểu Ngọc che chắn cho nàng,để rồi hứng trọn dàn trống khổng lồ… Mọi thứ diễn ra quá nhanh Hạo Nhân không kịp phản ứng.
Dà