XtGem Forum catalog
Màu Nắng Màu Mưa

Màu Nắng Màu Mưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322350

Bình chọn: 9.00/10/235 lượt.

ng liệt kê một loạt đức tính tốt đẹp của Gia Huy

_ Vậy các cậu không thấy việc thay đổi thái độ của hắn rất lạ
sao?

_ Uhm rất lạ!- Thanh gật gù.

_Uhm!...Ơ nhưng mà lòng dạ con người khó lường, ai biết trước
được.

_ Nhưng cái gì thì cũng có nguyên nhân của nó.- Hương nói gần
như hét lên.

Nói đến đây thì cả ba đứa đã phải quay về phía bàn của Băng
và Gia Huy vì lúc này xuất hiện thêm một hotboy nữa (ai cũng biết rùi đấy)

_ Warm prince!- Cả ba cái miệng đồng thanh.

_ Cậu ta làm gì ở đây?- Hương khẽ kêu lên.

_ Ngốc quá!- Giang cốc vào đầu Hương một cái.- Cậu ta học
cùng lớp với Gia Huy.

_ Ai mà không biết! Hương sửng cồ.- Đau quá!- Cô nàng đưa
tay lên suýt xoa trái ổi đầu.- Nhưng lí do cậu ta ở đây kia.

_ Uhm...trông cậu ta có vẻ quen Quỳnh Băng.

_ Làm sao Quỳnh Băng quen cậu ta?- Giang tò mò.- À! Phải rồi!
Sáng hôm qua nó đi trễ, có khi nào là...

_ Không biết được! Nhưng nhìn nghi quá.- Hương chẹp miệng.

_ Nghi cái gì? Bà chỉ được cái vớ vẩn. Không phải chê Quỳnh
Băng nhà mình nhưng nói thật, Quỳnh Băng khó lòng lọt vào mắt của Việt Hoàng.-
Giang khẳng định một câu chắc nịch.

_ Biết đâu được! Tam giác tềnh yêu thì sao?!

_ Tình tay ba á?- Thanh và Giang đồng thanh.

_ Tôi chỉ đoán vậy thôi! Hạ hồi phân giải! Chấm hết!- Hương
cười khúc khích.”

Khẽ bật cười, Thanh lặng lẽ bước đi bên cạnh Quỳnh Băng vì
nó biết bây giờ, nhỏ bạn nó đang rối như tơ vò. Đúng là tình trường nhiều cái
khó lường thật. Và Thanh không biết một cô gái trong sáng, ngây thơ và khá nhạy
cảm như Quỳnh Băng làm sao có thể đối mặt với chuyện tình tay ba được đây...

...Lần lượt, lần lượt từng tốp học sinh đạp xe ra khỏi trường.
Quỳnh Băng cứ ngóng mãi vào trong mà không thấy người cần đợi đâu. Thật là
chán! Nó khẽ thở dài một cái. Lắc đầu, nó đạp xe đi. Nhưng chỉ vừa nhón gót
chân lên, nó đã nhìn thấy người cần tìm...

Gia Huy chậm rãi đạp xe về phía cổng trường. Và khi cậu vừa
đạp ngang qua Quỳnh Băng, nó đã vội đạp theo.

_ Gia Huy!- Quỳnh Băng cất tiếng gọi.- Gia Huy! Cảm ơn cậu về
việc lúc chiều. Nếu lúc chiều không có cậu chắc tớ toi rồi.

_ Không có gì! Lần sau nhớ cẩn thận.

Lần nào cũng vậy, Gia Huy luôn nói ngắn gọn. Hiếm có khi nào
Quỳnh Băng thấy Gia Huy nói một câu dài. Khẽ nghiên đầu lên để xem xét thật kỹ
thái độ của Gia Huy, nó chậm rãi lên tiếng.

_ Gia...Gia...Huy này! Uhm...chiều thứ bảy tuần này, trường
mình nghĩ học tăng cường đấy.

_ Vậy...

_ Hả?- Không nghe rõ Gia Huy nói gì, Quỳnh Băng quay sang hỏi.

_ Vậy thì sao?

_ Tớ muốn rủ cậu đi đâu đó chơi, xem như là tớ cảm ơn cậu.
Vì hình như tớ nợ cậu hơi nhiều.- Quỳnh Băng mỉm cười.

_ Không cần đâu!

_ Thôi mà! Là thành ý của tớ mà. Vả lại, bạn bè đi chơi một
buổi với nhau có sao đâu.

_ Chiều đó tôi bận rồi!

_ Bận à?!- Quỳnh Băng ngạc nhiên.

Gia Huy chậm rãi quay sang nhìn Quỳnh Băng và cậu nhìn thấy
nét buồn trên gương mặt của nó. Ngay từ lúc nãy, cậu đã biết rằng cậu không thể
làm ngơ với nó được nữa. Lúc nỏ xảy ra chuyện, cậu rất hoảng hốt. Theo bản
năng, cậu chạy ra đỡ nó. Nhưng thật sự đó là những gì cậu muốn làm cho nó, bảo
vệ nó trước mọi nguy hiểm, dù cho nguy hiểm đó không xuất phát từ cậu. Và cậu
cũng nhận ra rằng cậu có thể lạnh lùng với bất kỳ ai nhưng với nó thì không. Cậu
không thể tiếp tục vai diễn này trước mặt nó được.

_ À! Không sao!- Quỳnh Băng reo lên khiến dòng suy nghĩ của
Gia Huy bị cắt đứt.- Tớ sẽ không làm mất thời gian của cậu lắm đâu. Tụi mình chỉ
đi ăn kem thôi rồi về có được không?

Quỳnh Băng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười của nó đã khiến
Gia Huy xao xuyến biết bao nhiêu lần rồi. Và cậu muốn được mãi ngắm nhìn nó như
thế này. Một Quỳnh Băng vui tươi, hồn nhiên.

_ Cũng được!

_ Thank you!- Quỳnh Băng reo lên.

Dứt câu, Quỳnh Băng vội đạp xe đi vì sợ Gia Huy đổi ý. Còn
Gia Huy, đôi môi cậu hé nở một nụ cười nhưng đó không phải là một nụ cười tươi
nguyên...




_ Đồ ngu! Sao tụi bây ngu thế hả? Không biết nghĩ cách để đối
phó lại bà ta hay sao?

Chất giọng phẫn nộ đã lên đến cực điểm của cậu Hai khiến cho
lũ đệ tử của cậu ta co rúm người lại đầy lo sợ.

_ Toàn một lũ ăn hại! Tao nuôi chúng bây để làm gì hả?

_ Cậu Hai! Cậu tha lỗi! Việc này đúng là chúng tôi không thể
lường trước được. Vả lại...không có gì chắc chắn rằng việc chặn đánh này là do
bà Ba bảo kê cả.

_ Sao tụi bây ngu thế hả?- Cậu Hai chỉ thẳng vào mặt tên vừa
phát ngôn.- Nghĩ bằng cái móng chân thôi là cũng biết được bà ta đứng sau vụ
này. Đất Sài thành này, ai dám đụng đến tao? Trừ phi thằng đó chán sống mà
thôi.

_ Vậy cậu Hai, cậu định như thế nào?

Thở hắt ra một hơi thật dài, cậu Hai nhắm hờ đôi mắt. Trong
phòng lúc này không có bất kì tiếng động nào cả. Im lặng tuyệt đối. Cái im lặng
của một sự tính toán, m