
br/>Dùng khăn mặt lau hết bọt còn sót lại trên da, Gerard xoa xoa cái cằm trơn nhẵn, vừa lòng xoay người hỏi Bạch Khả: “Thế nào, có đẹp trai hơn không?”
Bạch Khả không định trả lời, lập tức đi vào phòng tắm rửa mặt.
“Này, cô làm tổn thương đến tự tôn của tôi.” Lúc cô đánh răng, Gerard đi đến cửa phòng tắm, cả người che khuất hết ánh sáng ngoài phòng. Anh ta nói: “Cô không thấy tôi rất giống một minh tinh sao? Lúc ở Châu Phi, tôi đã làm biết bao đàn bà phải say mê.”
Nhổ bọt trong miệng ra, Bạch Khả nói: “Không biết.”
“Vậy để tôi nói cho cô, tôi có một biệt hiệu, gọi là ‘Marlon Brando’.” Gerard làm động tác của Marlon Brando. Một tay bỏ vào trong túi, một
tay tùy ý buông xuống, hơi nghiêng người. Ngoài làn da có màu lúa mạch,
thì nhìn tổng thể, anh ta quả thật cũng có mấy phần giống Marlon Brando.
“Biệt hiệu này là do anh tự giúp mình đặt.” Bạch Khả nói.
“Cái này…… Ha ha, đúng vậy.” Gerard cười thừa nhận.
Bầu không khí thoải mái tại giờ khắc này khiến cho Bạch Khả gần như
quên mất kẻ đang đứng ở trước mặt, là kẻ điên đã cản trở đường đi của cô một cách vô lý. Anh ta tựa như bình nguyên lớn vào mùa xuân, một giây
trước vẫn là ánh mặt trời trên cao chiếu rọi, giây tiếp theo đã gió táp
mưa rào.
Kẻ điên này từ đầu đến cuối vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười đến tận lúc bọn họ lái xe lên đường, lại còn liên tục kể những câu chuyện cười thú
vị. Có đôi lúc cũng khiến Bạch Khả nhịn không được mà bật cười. Sau khi
nụ cười qua đi, thì sự trống rỗng càng sâu hơn nhiều. Trong lơ đãng, cô
cúi đầu nhìn câu nói ở hạt cúc may trên cổ áo của mình, bỗng nhiên hiểu
được ý của nó.
“Đời người không gì hơn cái này, một vở hài kịch.”
Người nói câu này là Gerard. Anh ta kéo áo cô qua nhìn kỹ vài giây rồi buông ra. Hai tay đập mạnh lên tay lái, chửi bậy: “Câu này thật con mẹ nó đúng.”
Người vừa nãy còn không ngừng chọc cười, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.
Tốc độ xe đột nhiên nhanh hơn, Bạch Khả phải bám vào cửa xe mới ổn định được cơ thể. Xe vốn chạy thẳng quốc lộ 66 bỗng nhiên lệch khỏi đường
quỹ đạo rồi quẹo trái, chạy trên cỏ một lúc mới thông ra quốc lộ. Tốc độ xe lúc này mới giảm lại.
Nhìn cảnh sắc vô vị một lúc, Bạch Khả cảm thấy hơi buồn ngủ. Đang ngáp
dài, thì một loạt kiến trúc sắp xếp khéo léo vươn từ xa đến gần, theo
bên cạnh bọn họ dần tiến đến gần. Ven đường, một cô gái Anglo mặc váy
dài màu đen mang vòng cổ bằng bạc, đứng trong khoảng sân toàn là cây
xanh, còn có cánh cổng chạm trổ hoa văn.
Nhìn thế nào, thì nơi này cũng không giống nơi mà kiểu người như Gerard sẽ đến. Cô còn nghĩ rằng anh ta sẽ mang cô đến vùng núi hoang vu nguy
hiểm hoặc là đồng hoang với những cái cây kỳ lạ.
Chỉ sửng sốt một lúc, nhận thức của cô đối với anh ta lại khôi phục như trước. Bởi vì, cho dù cái thành phố có đầy tình thơ ý họa này khiến anh ta lựa chọn dừng lại, nhưng vẫn không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Dưới ánh mặt trời bị che khuất bởi cây cối tươi tốt ở trước nghĩa
trang, Gerard dừng chân thật lâu. Như là rốt cuộc cũng nhìn đủ cái nơi
tĩnh mịch này, anh ta nắm lấy cổ tay Bạch Khả đi nhanh vào.
Anh ta nhìn không chớp mắt, đi xuyên qua vô số tấm bia đá tương tự
nhau, đứng trước một cây thập tự giá gỗ được đẽo gọt tỉ mỉ.
Nhìn từ đằng sau anh ta, Bạch Khả nhìn thấy tấm ảnh trên bia là hình
một cô gái. Cô gái rất đẹp, nhìn rất trẻ. Không biết cô ấy và Gerard có
quan hệ gì.
“Elektra, anh……”
Quen nhìn thấy một Gerard vô lương tâm, nhưng đứng trước mặt cô gái
này, không, là ở trước bia mộ của cô gái này, lại có chút mất tự nhiên.
Anh ta vẫn luôn cảm giác trên tay thiếu cái gì đó, vỗ đầu mới nhớ ra,
vừa rồi anh ta quá vội nên ngay cả hoa cũng quên mua.
Đi một vòng, anh ta vọt tới trước một tấm bia mộ bên cạnh, cầm những
bông hoa người ta đặt trên mặt đất lên. Lại nhìn quanh một vòng, đi đến
một tấm bia mộ khác, nhấc một cái lọ hoa đầy dung dịch silicat natri
lên, ném những bông hoa dại khó coi trong đó xuống rồi bỏ vào những bông hoa mà mình mới lấy được.
Sửa lại những nhánh hoa lộn xộn, anh ta cầm kiệt tác của mình trang trọng đặt trước mộ của cô gái kia.
Bạch Khả ý thức được, anh ta đặc biệt đến đây để thăm mộ. Dựa theo tập
tục của Trung Quốc, thăm mộ là chuyện rất được chú trọng. Cô quay đầu
chạy vào trong xe, đem hết đồ ăn bọn họ đã chuẩn bị để ăn dọc đường ra,
lại chạy về đây, bày từng thứ từng thứ trên mặt đất.
Gerard nhìn thấy cô lấy nhiều thứ linh tinh như vậy liền lấy làm kinh
hãi, anh ta quá chuyên tâm về ngôi mộ trước mặt, nên không có chú ý đến
cô.
“Cô vừa mới chạy đi?” Anh ta hỏi.
“Đúng vậy, tôi chạy ra xe lấy vài thứ.” Bạch Khả nói rồi quỳ trước bia mộ, hai tay tạo thành chữ thập bắt đầu bái lạy.
“Cô đang làm gì đó?” Gerard hỏi.
“Tôi đang cầu nguyện, xin người chết phù hộ chúng ta.”
“Cô ấy sẽ không phù hộ tôi.”
“Vì sao, chẳng lẽ cô ấy không phải là người thân của anh?”