Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 10.00/10/401 lượt.

ình nhân, khi con bé chưa rời dòng sữa mẹ?

- Ý anh không muốn cho con theo em? Trong khi anh cũng sẽ có con với vợ mình vậy?

- Còn em thì sao? Nếu yêu con, em đâu bỏ ra đi khi Thi Đình chưa biết gọi mẹ. Giờ em trở về đòi lại đứa con mà ngày đó em thản nhiên vất nó bên đường. Em không thấy mình quá đáng sao? Anh nghĩ đứa con mà em có thể nuôi trong yêu thương tha thiết. Đó không phải Thi Đình mà là đứa con của Thái An và em đúng hơn. Em nghĩ lại coi.

- Em đã nghĩ và nhất định không bỏ cuộc. Kiến Quốc cười bảo:

-

- Em nghĩ Thái An thương Thi Đình hơn anh sao? Nếu chồng em thương đã giúp em đưa Thi Đình theo cùng rồi. Bởi người xưa có nói "Thương mẹ bế con". Thái An có thể không?

- Vậy Khả Khả có thương Thi Đình bằng trái tim người mẹ hay không. Anh nói đỉ Khả Khả trao cho Quốc ly nước. Cô nhìn Mai Đình cười, nụ cười dịu dàng, giọng thật ngọt ngào:

- Chị à, Mai Đình là mẹ mà còn bỏ con ra đi, em chỉ là một cô giáo làm sao yêu con của chị bằng trái tim của một người mẹ được. Nhưng em đến với Thi Đình bằng sự cảm thông, một tình thương dành cho đứa trẻ lạc loài, vì em cũng từng mất mẹ như Thi Đình của chị vậy !-Giọng cô chùng thấp, ấm áp dễ gây cảm động hơn:

-

- Em nhìn Thi Đình cô độc trong căn nhà thênh thang này, em hiểu tâm trạng thèm khát bàn tay âu yếm, lời nói dịu dàng an ủi trong những lúc bé buồn. Từ đấy em và Thi Đình gắn bó, từng ngày, tình thương tăng dần theo tháng năm. Thi Đình không thương ai ngoài em, kể anh Quốc.

- Những gì cô làm được, là mẹ tôi không làm được sao? Với tài sản có được tôi đủ điều kiện để đáp ứng những nhu cầu cần thiết cho con tôi. Không cần cô nhiều lời nữa. Chắt lưỡi Khả đáp:

-

- Đúng là em nhiều lời, nhất là với người mới gặp như chị. Bởi vì em không muốn mất Thi Đình và ngược lại, Thi Đình cũng không muốn xa em. Thật ra, em chẳng có gì cho con gái chị ngoài tấm chân tình và những lời dạy dỗ nghiêm túc. Nhưng tiền bạc có thể mua được vật chất, chứ trái tim chứa tình yêu chân chính không bao giờ có sự trao đổi bằng vàng và tiền được chị ạ !

Mai Đình hất mặt về phía Khả Khả bảo với giọng gắt gao:

-

- Trong vấn đề này cô không có quyền xen vào. Vì Thi Đình là con của tôi và Kiến Quốc. Chỉ có anh ấy mới có quyền trao đổi với tôi mà thôi. Kiến Quốc cười nhẹ:

-

- Đúng ra em cũng không có tư cách nào về đây đòi con, bắt con hay thuyết phục Thi Đình theo mẹ. Bởi vì, khi tai nạn xảy ra với anh thì đúng hơn. Thủ tục khai tử được anh ghi rõ. Nếu cần anh có thể cho em xem biên bản và quyết định ấy. Cho nên, anh không có lý do nào mất Thi Đình trên pháp lý. Nhưng nghe em muốn bắt con trong âm thầm và đưa con đi bằng đường xuyên qua Thái Lan. Anh sợ nguy hiểm tính mạng của Thi Đình nên muốn em đến đây để phân bày mọi lẽ vậy.

- Anh căn cứ ở đâu mà nói thế? Kiến Quốc vẫn dịu giọng, mắt đăm đăm nhìn Thái An:

- Dù em phản bội tình anh để gắn bó với bạn thân của anh, nhưng trong lòng anh vẫn có chút tình chồng vợ ngày đó. Anh không gán ép khi chưa có chứng cớ. Còn em có nghĩ ra kế hoạch đó hay không là tự lòng em biết. Có một điều....

- Điều gì? -Mai Đình nóng nảy hỏi.

- Thái An à, anh sống gần tôi hơn mười năm mà, anh biết một khi tôi làm điều gì là kết quả trọn vẹn mới thực hiện, còn bằng không thì thôi. Vấn đề của anh và Mai Đình gian díu nhau là tại tôi quá yêu vợ và tin tưởng bạn mình, nên hai người cấu kết đặt tôi vào cảnh dở khóc, dở cười. Giờ anh a tòng với Mai Đình mang ý đồ đoạt đứa con là niềm vui độc nhất của tôi nữa là sao? Thái An chậm rãi đáp:

-

- Tôi biết mình và Mai Đình có nhiều vấn đề không phải với anh. Nhưng tình cảm có nhiều điều khó giải thích lắm. Còn Mai Đình muốn đưa con đi là tùy cô ấy, tôi không có ý kiến.

- Sao lại không? Anh sẽ là cha của Thi Đình nếu anh còn xem Mai Đình là vợ kia mà. Cũng như Khả Khả, cô ấy có ý không bằng lòng cho Thi Đình đi theo một người mẹ, mà dĩ vãng không đủ tư cách để dạy con gái mình. Anh thấy không? Thái An vỗ nhè nhẹ vào vai Mai Đình như an ủi, vỗ về cô:

-

- Kiến Quốc à, bao năm sống bên ấy trong sự giàu sang, lúc nào Mai Đình cũng nhớ về con gái của mình. Nếu lúc ấy Thi Đình như bây giờ thì tôi đã đem theo mình rồi. Nhưng Thi Đình còn quá nhỏ, nên tôi không thể bảo đảm sự sống trước những cơn biến động. Anh thông cảm cho sự nhớ nhung và hối hận của một người mẹ thì cho Mai Đình cùng con chung vui. Ngược lại, tôi không dám ép nài anh. Cao giọng Quốc bảo:

-

- Dĩ nhiên rồi. Bây giờ tôi quyết định để Thi Đình chọn lựa. Nếu nó thích Mai Đình thì cứ theo, ngược lại không ai nói được gì cả. Nhất là trước mặt Thi Đình, Mai Đình không được nói lên chức năng của mình. Tôi có cách hiểu cảm tình con bé.

- Nếu con bé được anh dặn trước thì sao?

- Với sự thông minh sẵn có, em đủ sức phơi bày sự thật mà. Thái An ra dấu cho Mai Đình chấp nhận, buộc cô phải


XtGem Forum catalog