
à mộng. Có lẽ vào một ngày nào đó của nhiều năm sau, tôi sẽ đội gió
vượt mưa trở về, hai bên đều đã nhạt nhoà dung nhan theo năm tháng,
nhưng nó vẫn là nó, tôi vẫn là tôi.
Vụ Nguyên sắc màu
Nhiều khi chúng ta có thể đến một nơi mà không cần bất cứ lý do nào. Sau khi
đến hãy nguyện tin vào cái gọi là duyên phận. Như thế có thể dễ dàng
vượt qua lịch sử xuân thu, ngắm nhìn phong cảnh đủ khiến bạn cả đời
nhung nhớ. Vụ Nguyên được mệnh danh là “làng quê đẹp nhất Trung Quốc”,
khoảnh khắc tương phùng, tôi và bạn rũ bỏ lớp áo hoa lệ của thành thị,
sóng bước cùng cuộc sống chất phác nơi này. Cho dù rất nhiều người vừa
gặp đã say Vụ Nguyên, nhưng không ai nghĩ phải cùng nó định lời thề ước
nào đó, mà chỉ muốn dừng chân lại chốn non nước bình lặng này, cảm ơn
cuộc gặp gỡ ấm áp, cùng chung hạnh phúc bình dị.
Giữa thẳm sâu
mây trắng, những thôn làng tường trắng ngói đen đó nằm hiền hòa giữa
những ngọn núi, yên ả tĩnh lặng biết bao, không đua tranh với đời. Như
một bức tranh thủy mặc đã định hình, khói mây trong tranh sẽ không tan
biến, thời gian trong tranh sẽ không lưu chuyển. Mà những người mến
tiếng xưa nay sẽ không kìm được suy ngẫm, ở một nơi cách xa tiếng ngựa
xe huyên náo này, có phải cũng ẩn chứa những câu chuyện bình dị nhất
nhân gian? Vậy mà, chính ở nơi không vướng bụi trần này lại chứa đựng
nhiều mây khói đời thường, cất giữ nhiều dân tình chất phác, cũng là nơi bậc đại Nho như Chu Hy đời Tống cư trú.
Từ xưa tới nay, vì sự
yên ổn này, biết bao tao nhân mặc khách đã cam tâm tình nguyện vứt bỏ
danh lợi, rời xa đô thành, cưỡi một chú ngựa còm, ẩn cư điền viên. Giữ
cánh cửa đơn sơ, sửa mấy cành rào giậu, ngắm đôi hàng đào mận đua sắc
đơm bông. Hoặc ngồi im lặng dưới ánh mặt trời, pha một bình trà nhạt,
nghe chim én trên xà nhà lách chách gọi nhau. Hoặc là trồng sen giữa
ruộng, dắt một chú bò vàng, tha thẩn ngắm ráng chiều nơi chân trời. Sự
yên bình của thôn xóm là an bài của thượng đế, tựa như một cái cây, một
viên ngói xanh, một con kiến nhỏ, đều có số mệnh kỳ diệu của nó.
Nhất là mỗi độ tháng Tư, đầu thôn Vụ Nguyên tràn ngập sắc hoa cải dầu vàng
rực. Những cành hoa nở bung, không hề giấu giếm giữa ngày xuân, không
khiếp sợ thiều hoa[5'> ngắn ngủi, đem sinh mệnh giao cho ánh nắng mùa
xuân đơn sơ giữa thôn xóm. Mỗi vị khách từ xa đến đều phải vòng qua biển hoa thơm ngát này mới có thể vào được thôn trang trong mộng.
[5'> Thiều hoa, hay thiều quang chỉ ngày xuân, mùa xuân.
Rất nhiều thân long não cổ thụ mọc thẳng tắp ở đầu thôn và cạnh tường sân,
có lẽ chúng có thể quên đi tuổi đời của mình, nhưng lại không thể quên
được mỗi cuộc gặp gỡ giữa khách qua đường với Vụ Nguyên, không thể quên
được mỗi một câu chuyện như câu chuyện cũ bình hoa mai và cơn gió mát.
Con đường dịch[6'> lát đá xanh, biết bao người đã đi lướt qua nhau, ai
cũng không thể nhớ nổi dung nhan của ai. Chỉ đứng giữa khói lửa của thế
tục, để ngày tháng trôi qua nhàn nhạt như trà trong. Mùa ẩm ướt, giữa
khe hở của đá mọc xanh rêu, tựa như cố ý cất giữ những phần không nên
đánh mất. Có những tảng đá khắc chữ, giữ lại năm tháng mênh mông vô bờ
của thôn trang, lặng lẽ kể lại chuyện trước đây của mưa gió Vụ Nguyên.
[6'> Đường dịch: Đường chuyển công văn, thư ngày xưa.
Thôn xóm Vụ Nguyên có thế đội sơn đạp thủy, trước thôn hầu hết đều là những
bến nước cổ. Bến nước bị cổ thụ, trúc xanh che khuất, toát lên sự tĩnh
lặng và trầm mặc của tháng năm, nhưng không một ai ghi nhớ nổi lịch sử
của chúng. Chỉ là năm này qua năm khác, chúng vẫn đậu lại nơi đầu thôn
trang, bình thản mà trầm mặc ngắm nhìn khách đến khách đi. Nước sông vẫn trong vắt như xưa, y như con người Vụ Nguyên, ngày tháng giản đơn, sóng gió chẳng kinh sợ. Những chiếc bè tre đậu ngay ngắn, những chiếc ghế
tre đơn sơ, những người lái đò đầu đội mũ rơm, dùng một cây sào dài
chống xuống nước sông xanh biêng biếc, giữa dòng chảy khói mây bao phủ
đi tìm một bến đò. Những cô gái hái chè lưng đeo gùi tre, hát vang mấy
khúc sơn ca, trên cổ tay đeo những chiếc vòng bạc mà bà nội để lại, vẻ
đẹp độc đáo của chúng bồng bềnh dưới ánh mặt trời.
Người trong
thôn trang chèo bè tre đi lao động, đi họp chợ, giản dị đi ra ngoài, lại giản dị quay về. Nhưng sơn trang mộc mạc này không thay đổi dáng vẻ ban đầu, mấy mẫu ruộng ao, mấy thửa hoa màu, mấy ô giếng cổ, mấy gian nhà
cũ, mấy làn khói bếp, tựa như một cuốn sách cổ ngàn năm, gió thổi khô
dấu mực, gửi lại cho người đời sau tìm đọc. Bến nước không phải là nơi
định mệnh ép con người ta phải quay về, mà chỉ là trạm nghỉ của linh
hồn, cho dù tôi hay bạn đi qua mấy chặng sông nước, nó vẫn im hơi lặng
tiếng.
Cầu mái ngói[7'> ván gỗ cũng là một phong cảnh không thể
thiếu ở Vụ Nguyên, biết bao năm tháng, nó dùng chiếc xà chiếc cột đã già nua của mình vắt ngang giữa non xanh nước biếc, không oán không hận.
Nói đến cầu mái ngói, không thể quên được giấc mộng xưa trên cầu mái
ngói ấy, thứ mà cầu mái ngói Vụ Nguyên cất giữ chính là giấc mộng bình
thường giản dị của người Vụ Nguyên. Cầu