
ào một thời
khắc kết thúc nào đó. Phật tin: Không nói được[29'>. Mây nước vô bờ, nhân gian an vui, trên thế gian đáng quý này, bạn đến, ở nơi này, bạn đi,
vẫn ở nơi này. Sự tồn tại đó thật giản đơn, vạn vật hoá cát bụi, vui vẻ
mà ngợi khen.
[29'> Nguyên văn “bất khả thuyết” hay còn gọi là
“bất khả ngôn thuyết”. hoặc “bất thuyết”; tiếng Phạn là “anabhila^pya”,
tiếng Tạng là “brjod-du-med-pa”, nghĩa là chân lý có thể chứng ngộ, chứ
không thể nói thành lời, là một thuật ngữ của Phật giáo.
Kiếp
này, cho dù phía trước là bụi vàng lướt bay, hay là nước lặng yên sóng,
thì vẫn cứ đi tiếp như thế. Kiếp sau, hẹn gặp trên đài hoa sen. Bạn rực
rỡ vàng son, từ bi hiền hoà; tôi toàn thân trắng muốt, trang nghiêm tĩnh lặng.
Có lẽ chúng ta đều là
những người tin vào tiền duyên, cho nên, thân sống giữa phồn hoa, vẫn
không quên kiếm tìm những tháng ngày xưa cũ đó. Chuyện xưa trôi qua như
mây khói tản mát, giữa bóng đêm của năm tháng âm thầm đổi thay, vừa ban
nãy vẫn còn phong trần cuộn sóng, bây giờ đã không còn lại dấu vết gì.
Năm tháng không biết đã đổi dung nhan bao lần, chỉ có cổ trấn là vẫn giữ lời thề ước năm xưa, không dám thay đổi dáng vẻ ban đầu. Tường viện
xanh rêu âm ẩm, ngõ nhỏ sâu dài hun hút, lầu gỗ cổ kính, hành lang quanh co, sân khấu loang lổ, tuy đã phủ đầy bụi bặm của dĩ vãng, nhưng vẫn là mối tâm tình trong giấc mộng. Đẩy cánh cửa bị thời gian khép hờ, những
tình cảm cảnh cũ người xưa còn lưu giữ nơi cổ trấn đó, vẫn bình yên êm ả như thế…
Tây Đường như mộng
Cho dù là người đã từng hay
chưa từng đến Tây Đường đều sẽ cảm thấy, Tây Đường là một giấc mộng, một giấc mộng thuộc về Giang Nam. Nó nên thơ cổ kính, thuần phác tĩnh lặng, đã từng bị người đời quên lãng, đến nay lại được người ta tìm kiếm. Tôi luôn cho rằng những người đến Tây Đường là những người không từ bỏ được quá khứ hữu tình. Bởi vì mỗi phong cảnh nơi đây đều có thể dễ dàng, nhẹ nhàng lay động sự mềm yếu trong bạn. Giữa phong cảnh sự vật yên tĩnh
của Tây Đường, có thể mơ một giấc mơ dài, khi tỉnh lại, cũng sẽ có những tháng ngày không lưu giữ được.
Trước khi đến Tây Đường, tôi cũng chỉ là một khách bộ hành ngẫu nhiên, mà không biết rằng từ ngàn năm
trước đó, mình đã từng có duyên phận với nó. Thời Xuân Thu, Ngũ Tử Tư
của nước Ngô đã khơi thông thủy lợi, vận hành chuyển muối, khai vét Ngũ
Tử đường, dẫn nước từ phía Bắc núi Tư chảy về trong vùng, vì thế từ đó
Tây Đường cũng được gọi là Tư Đường. Cũng chính là một chữ “Tư” này,
khiến tôi cho rằng, mình và Tây Đường có nhân quả định mệnh[1'>. Cho dù
chỉ là cảm xúc đơn phương, nhưng vì trong lòng chất chứa cảm xúc này,
nên trước mỗi cảnh mỗi vật ở Tây Đường, tôi đều không kìm được xiết bao
lưu luyến.
[1'> Tác giả Bạch Lạc Mai tên thật là Tư Trí Tuệ.
Tháng năm yên tĩnh, khe khẽ dập dềnh giữa sóng nước. Dưới ngói xanh tường
xám, dường như chớp mắt đã có thể nhìn thấy lịch sử xa xăm của Tây
Đường. Thực ra Tây Đường không có một chiều dài lịch sử lớn lao thâm
trầm, cũng không có nhiều nhân vật hô mưa gọi gió. Năm tháng cũng như
dòng sông nơi đây, cứ từ từ chảy miết, không có sóng to gió lớn hãi
hùng, chỉ bình dị yên ổn. Tòa cổ trấn ngàn năm này, từ khi bắt đầu đã có dáng vẻ cổ kính, đơn sơ như thế. Ung dung bước qua bốn mùa thay đổi,
ung dung nhìn hợp hợp tan tan của đời người, cũng ung dung tiếp nhận
những khách qua đường vãng lai và những tình cảm khác nhau mà họ đem
tới.
Tây Đường ven sông, tựa như luôn có một làn sương mỏng như
lụa bao bọc, chỉ cần như vậy đã có thể làm nổi bật được phong vận của
miền sông nước Giang Nam. Nước chảy reo ca, khỏa chèo nhẩm hát, những
nhà dân cổ kính hai bên bờ là cảnh tượng nguyên sơ mà chân thực của tiểu trấn. Biết bao năm, con người nơi đây cũng đã kinh qua bao lần đổi
thay, chỉ là lại thêm một lần luân hồi, chứ không thể làm thay đổi ký ức xanh thẳm đó. Dưới bầu trời bao la, không nhìn thấy được lầu cao thành
thị, chỉ có những ngôi nhà cũ điểm tô năm qua năm tới kể lại những câu
chuyện na ná như nhau.
Lầu gỗ đơn sơ có mấy cánh cửa trên mái
hiên đang hé mở, khiến tôi quên hết mệt mỏi của chuyến đi, thậm chí còn
tự tưởng tượng rằng, có một cánh cửa đã mở vì mình, có một người đang
đợi mình. Mà tôi không biết phong cảnh Tây Đường xưa nay không dễ dàng
bị người ta làm kinh động. Đây là miền sông nước trong mộng của rất
nhiều người, bạn có thể cảm nhận được hơi thở của nó từ rất xa, nhưng
chẳng mấy người có thể lưu lại mãi mãi. Chỉ là có được trong khoảnh
khắc, để đổi lấy nhớ nhung một đời, Tây Đường cũng không phụ lòng bất cứ người nào đi ngang qua cuộc đời nó.
Những người đã từng đến Tây
Đường nhất định sẽ không quên hành lang nghìn mét dài hun hút đó. Ở
Giang Nam, những hành lang ven nước này đâu đâu cũng thấy, nhưng chỉ có
hành lang ở Tây Đường mới khiến bạn cả đời khó quên. Bởi vì độ dài ấy
như thể đi đến tận kiếp sau mới hết. Bạn có thể thoải mái mơ một giấc mơ ở nơi này, không cần lo lắng bị bất cứ cảnh tượng hiện thực nào đánh
thức. Chỉ lắng lòng cảm nhận ngọn gió đang quét