Old school Easter eggs.
Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Năm Tháng Tĩnh Lặng Kiếp Này Bình Yên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325730

Bình chọn: 9.00/10/573 lượt.

hàn tản” của Thành Đô xưa, cái mà nó tái hiện chính là ký ức của người hiện đại đối
với một thành thị. Mà ngõ rộng hẹp kể về cuộc sống “chậm rãi” của Thành
Đô xưa, cái nó phô bày chính là văn hóa sân nhà của Thành Đô. Khi tôi
giẫm chân lên ánh nắng mềm mại đi vào ngõ nhỏ, không khí nhàn tản và
nhịp điệu thong thả nơi này khiến tôi tưởng rằng năm tháng đã quên thay
đổi, câu chuyện vẫn còn dừng lại ở ngày hôm qua. Bất cứ cái quay người
hoặc ngoái nhìn nào đều khiến tôi lạc vào một hồi ức xa xôi nào đó của
Thành Đô xưa cũ. Tôi tin rằng, ngõ rộng hẹp chắc chắn là một áng thơ dân gian mà năm tháng cố tình để lại, khiến cho những người đã từng bỏ lỡ
và những người chưa từng gặp gỡ đều có thể có được sự thân thiết và tươi đẹp thanh thản này.

Trong ngõ không có đàn sáo huyên náo của thế giới phù hoa, mà là một khoảng khói bếp phố chợ bình dị. Tôi gần như có thể ngửi thấy hơi thở quen thuộc của phong tục dân tình đất Ba Thục từ
trong kẽ hở của con đường lát đá xanh này. Ngõ rộng, hẹp của Thành Đô,
tuy ở giữa chốn đô thị phồn hoa, nhưng vẫn giữa nguyên được kiến trúc
thời cuối Minh đầu Thanh. Ngói đen gạch xanh sạch sẽ, những cánh cửa, ô
cửa sổ kiểu cổ bằng gỗ, những hòn đá buộc ngựa bên mép tường cổ, những
quán trà già nua bên hè phố, cây ngô đồng rậm rì, những cảnh vật rõ ràng cổ kính ấy, cách sự ồn ào của thành thị một bức tường âm thanh, mà đã
thanh lọc hết thảy bụi bặm của trần thế thành trong sạch thanh tịnh. Mà
mộng xưa Ba Thục của nghìn năm trước, chỉ mất một sát na, là đã gặp gỡ ở thời nay.

Đi vào khách sạn Long Đường, đặt hành trang gọn nhẹ
của mình xuống, tôi liền cảm nhận được cảm giác vui sướng mà “thành phố
hạnh phúc nhất” này đem lại. Ở Thành Đô, có rất nhiều khách sạn đặc biệt nên thơ như thế này, níu chân biết bao giai khách gần xa đên từ khắp
trời nam đất bắc. Họ cũng giống như tôi, vội vã hối hả để đến với niềm
hạnh phúc thư thái của nơi đây. Đi trong ngõ rộng hẹp, ánh dương sáng
ngời lướt qua áo tôi, tựa như sẽ đem sức sống thanh xuân trên người tôi
truyền sang cho mỗi người. Còn tôi lại ngất ngây say đắm không khí phố
chợ nồng đậm nơi đây, từng quán trà gợi lại hết thảy hồi ức của các cụ
già, từng gương mặt cười thu hút tôi, khiến tôi muốn lập tức được chia
sẻ niềm vui của họ. Tôi tận tình “lượn lờ” qua hết mọi khung cảnh thảnh
thơi của ngõ nhỏ, cao đàm khoát luận với đủ mọi loại người, không cho
phép bản thân bỏ lỡ bất cứ cảm giác hạnh phúc nào.

Chọn một quán
trà ven đường để ngồi nghỉ, uống một ly trà ướp hoa phù dung. Nơi đây
hội tụ những người Thành Đô xưa và những người qua đường nhàn tản, hai
bên gặp gỡ chẳng hỏi nhau từ đâu đến, cũng chẳng hỏi bao giờ quay về.
Tôi mang theo tuổi trẻ và sự phồn hoa của thành thị, vô cớ xông vào con
ngõ cổ bình yên này, cùng họ tận hưởng sự yên tĩnh mà tháng ngày đem
lại, kể về những gió mây biến đổi ngày hôm qua của Thành Đô. Trên người
họ phảng phất một sự yên ả bẩm sinh, giữa chốn phố thị sương khói bao
trùm này, họ vẫn sống những ngày “tri túc thường lạc[2'>”. Mùi vị của
trà, ngôn ngữ của nước, tôi hiểu được tâm ý của chúng. Có những duyên
phận chỉ cần một ly trà là đủ.

[2'> Tri túc thường lạc: Biết đủ thì luôn vui, chỉ thái độ sống biết hài lòng với hiện tại và những gì đang có.

Tháng ngày trong ngõ nhỏ có thể tùy ý lãng phí, bất cứ một cách sống nào cũng không phải là sống hoài sống phí. Ngắm phong cảnh trong ngõ, bị lối
kiến trúc cô đọng, mộc mạc mà cổ kính dẫn vào câu chuyện của người khác. Nhàn nhã uống một ly trà là đã hết một buổi chiều. Trong thời gian chầm chậm trôi, cảm nhận được sự gấp gáp của đời người, nhưng vẫn yên tĩnh
một cách trầm lặng, nhàn rỗi. Dọc đường đi, có thể nhìn thấy những người già uống trà, túm tụm tán gẫu với nhau, những chú mèo lười biếng ngồi
dưới chân họ gật gù ngủ, thấy những cành lá xanh mướt mát bò lan trên
những bức tường có cánh cửa nửa đóng nửa mở, còn một đôi chim họa mi
treo trên cây ngô đồng. Khói lửa phố thị nguyên chất nguyên vị ấy khiến
người ta bước theo tiết tấu của người Thành Đô xưa, bị họ làm cho rung
động một cách sâu sắc.

Khoảng sân xanh rêu, vài khóm tre già đang tu thân dưỡng tính, mấy bụi hoa giấy đã thò ra khỏi đầu tường. Tư thế
chậm chạp thong thả của chúng khiến bạn cảm thấy mùa xuân nơi đây vẫn
còn đang chần chừ, hỏi xem đã đến thời khắc giao mùa hay chưa. Người đến người đi dừng chân trước khoảng sân có điêu khắc mấy bức tranh cổ dân
gian này, không chỉ vì muốn ngắm nghía khung cảnh bên trong bức tường,
mà là muốn có một chốn quay về trong cuộc đời. Đây là mái nhà của người
Thành Đô, họ bảo vệ những ngày tháng xanh rờn trong sân, không còn ước
cầu gì hơn. Mặc cho những cánh én bay xa ngàn dặm, cũng sẽ quay trở về
mái hiên quen thuộc, nghỉ ngơi trong những chiếc tổ đơn sơ của chúng, và người chủ nhân già đi, kể lại những câu chuyện cũ ngày ngày bồi đắp xây mộng năm xưa.

Nếu có thể giữ lại được tuổi thanh xuân, tôi sẽ
đặt cược tất cả vốn liếng để bản thân đắm chìm trong ngõ rộng, hẹp và
dưới ánh mặt trời chói lọi. Không cần thề hẹn, quên