Polly po-cket
Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Ngôi Nhà Có Cánh Cổng Cao Cao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325793

Bình chọn: 7.00/10/579 lượt.

g đi chuẩn bị đồ đây.

Thiên Tư tươi tỉnh hẳn, vì lúc này, cậu ta biết rằng, nguyên nhân Đồ Nhà quê đồng ý đi cắm trại chưa chắc hẳn là do Thiên Tứ…

Trại hè Nhất Kim.

“Ồn ào náo nhiệt, các nữ sinh cứ bám chặt lấy 3 hotboy, cứ như họ gặp phải
diễn viên thần tượng vậy. Tại sao không để không khí diễn ra thật bình
dị như một trường học được nhỉ?” Du Du ngồi vào một góc khuất, ngắm nhìn những cảnh tượng bát nháo trước mắt và suy nghĩ. Nhưng điều làm nó buồn lúc này không phải là đám người ồn ào đang bu lấy chụp hình với Thiên
Tư, Thiên Tứ, Đại Bảo, mà là sự vắng mặt của ĐÔng NGhi, Đốc Long, và sự
thờ ơ như không quen biết của Nobu. Nếu bây giờ khi biết Đại Bảo thích
ÁNh Linh, Nobu chắc sẽ không trách nó nữa, nhưng điều nó muốn bây giờ là kéo Nobu ra khỏi nhứng suy nghĩ đó, và trở thành một nam sinh bình
thường. Nó thở dài đầy ngao ngán, chẳng biết lý do vì sao mình lại nhận
lời tham gia trại hè, có lẽ vì tiếc suất tham gia miễn phí cho 10 người.

Xa xa, có 3 cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Du Du, là 3 nữ sinh hôm nọ đã
bắt Du Du vào nhà kho để “cảnh cáo”. Bọn họ có lẽ vẫn không quên được sự đe dọa của Đại Bảo ngày hôm đó, nên mặc dù rất tức giận Du Du, nhưng
vẫn không dám manh động gì. Nhưng chuyến dã ngoại hôm nay có lẽ là cơ
hội tốt để vờn Du Du một lúc, cho bõ ghét, mà không sợ ai phát hiện.

-Có lẽ nên gây rắc rối cho nó một chút!

-Cậu không sợ Đại Bảo biết à?

-Mình không làm gì nó thì làm gì phải sợ, mà cứ để gián tiếp cho thứ khác hành hạ nó, như vậy chẳng có ai có thể buộc tội được.

Một trong ba cô gái cười đắc ý, cả 3 từ từ tiến lại gần Du Du.

-Tại sao lại ngồi ở đây, sao không ra phụ mọi người dựng trại?

-À, tại mình không thấy ai nói gì!

-Cô thật là biết cách trốn tránh trách nhiệm đó!

-Mình sẽ ra phụ các bạn ngay bây giờ.

-Mọi người dọn xong rồi, bây giờ nếu muốn phụ thì cô có thể đi tìm thêm củi để tối nay đốt lửa trại.

-Được, mình sẽ đi ngay.

Du Du có hơi sợ sợ những cô bạn đã từng ẩu đả với mình, nhưng trong lúc
này, nó cố gắng vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ đến việc họ sẽ làm hại gì
nó. Du Du rất muốn tạo thiện cảm và mong mọi người trở thành bạn, nên tỏ ra rất thiện chí và nhiệt tình.

-Vậy cô đã biết lấy củi ở đâu chưa?

-À, mình…

-Cô phải vào bên trong rừng một chút mới có thể lấy củi mà bộ phận tổ chức đã chặt sẵn ở trong đó và phụ giúp bê ra đây.

-Được, mình sẽ đi ngay bây giờ, cám ơn các cậu!

Du Du hăng hái chuẩn bị giúp mọi người. Tự nhiên nó cảm thấy phấn chấn
hơn, ít nhất là lúc này có gì đó để làm, chứ ngồi không thì lại suy nghĩ vẩn vơ. Du Du đi theo hướng chỉ của 3 cô bạn, đi sâu về phía rừng để
lấy củi…Ngược lại, nhìn vẻ mặt
hớn hở và rất nhiệt tình, nghe lời của Du Du, bỗng dưng làm cho trong
lòng của 3 cô gái kia có gì đó e dè, tại sao nó lại dễ tin như vậy?

*** Thiên Tư sau khi thoát khỏi mấy fan từ những lớp khác nãy giờ cứ bám
chặt không tha. Cậu ta chạy về phía mỏm đá lúc nãy Du Du đã ngồi rồi ngơ ngác tìm.

- Kì lạ thật, mới thấy Nhà quê ở đây cơ mà, đã đi đâu mất rồi?

Trong khi đó, Thiên Tứ cũng ngó loanh quanh để tìm kiếm ai đó, nhưng vẫn không thể thoát khỏi những cố gái bao quanh mình.

***DU Du đi loanh quanh trong rừng khá lâu, nhưng nó không dám đi xa. Thứ
nhất là có thể bị lạc, vì nó chưa được phát bản đồ khu cắm trại. Thứ hai là sợ, trong rừng rất có thể có nhiều thú và côn trùng, mà con gái sợ
nhất là những thứ này, ngay cả một đứa nhà nông như Du Du. Nó vào rừng
một lúc lâu, tiếng cười nói ở khu cắm trại vẫn còn nghe thấy, nhưng vẫn
chưa thấy đội chặt cây lấy củi. Người đã ướt sũng vì nắng khá gay gắt.
Nếu trở ra lúc này thì thật là vô tích sự, chẳng lẽ, việc tìm chỗ để củi mà cũng phải nhờ người khác giúp, trong khi mọi người đã làm hết những
công việc khác rồi, nhiệm vụ của nó chỉ bấy nhiêu thôi mà cũng không thể hoàn thành, thì còn mặt mũi nào là lấy lại lòng tin với mọi người. Nghĩ vậy, nó cố gắng đi vào sâu hơn nữa để tìm kiếm, len qua những cây cối
âm u, gai góc kéo rách cả quần áo, xước vào da thịt, bước qua những vũng nước làm toàn thân dính đầy sình lầy, nhưng trong đầu luôn tự trấn
tĩnh: “Chắc chỉ ở đâu đây thôi!”. Du Du đi thêm một lúc lâu nữa, nó bắt
đầu thấy bất an, có lẽ do quá tập trung tìm kiếm mà quên mất là tiếng
cười nói của các bạn đã không còn nghe thấy nữa, chứng tỏ nó đã cách quá xa khu cắm trại. Trời lại bắt đầu về chiều, nó quyết định quay về, có
lẽ sẽ tham gia vào dọn dẹp gì đó để bù đắp việc chưa hoàn thành này. Nó
thở dài, thấy mình thật kém cỏi, thất thểu bước về phía bìa rừng….

Đống củi được đám thanh niên chất đầy phía trung tâm. Trong lúc này, mọi
người đang dùng bữa tối là những phần cơm hộp được trại chuẩn bị sẵn.
Nhưng các hotboy Thiên Tư, Thiên Tứ và Đại Bảo lại được các fan đặc biệt làm cho những hộp cơm rất công phu và dễ thương, bọn họ tranh nhau đưa
cơm hộp tự làm cho những chàng hotboy và cầu mong sẽ được nhận từ họ. Vẻ mặt của THiên Tư và Thiên Tứ bắt đầu có dấu hiệu khó chịu. Thiên Tư
bỗng quát lên một tiếng, làm cả đám nữ sinh hoảng sợ, và tản ra, không
dám đến gần, vẻ mặt đầy phụng phịu cầm hộp cơm lùi