
ưới chân.
Mặt trời như lòng đỏ quả trứng gà, đang chín dần trên tấm thảm chói mắt.
Con nước xanh rì, dạt vào bờ rồi lại rút xuống, để lại ngàn sự ẩm ướt trên cát.
Biển khơi vô tận thấu hiểu mọi nỗi buồn chất chứa trong lòng ai đó, cũng
muốn chia sớt nên khiến sóng xô bờ nhiều hơn. Cuốn những ngổn ngang ra
xa mù đại dương, lắng sâu xuống đáy biển.
Tia buồn đầy rẫy giác mạc mắt.
Ngồi một mình trên cát, Vĩnh Khoa cảm thấy rất… cô đơn. Mọi hạnh phúc từng
có hệt làn gió lạ. Dể đến cũng rất dễ đi. Và để lại vô vàn nỗi đau.
Nơi này từng mang đến cho cậu nụ cười thực thụ với những người bạn, với người con cậu trót yêu.
Nhưng cũng chính nơi này mang đến nỗi buồn bất tận với muôn vàn cơn đau nhói lòng.
Không hiểu sao mình lại lái xe đến đây. Vĩnh Khoa nằm dài trên cát, mặc cho dòng nước mặn xô vào chân làm ướt ống quần cậu.
Gối tay lên đầu, ánh mắt dịu lại, bên ngực trái, có gì đó khẽ nhói lên. Đau buốt.
Bỗng, một bóng người đổ dài trên cát, che đi cái ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt Vĩnh Khoa khiến cậu hơi bực mình.
Thầm nghĩ là một người nào đó chỉ đi thoáng qua và muốn ngắm nghía nét đẹp
của mình (^^ tự tin ớn) nên Vĩnh Khoa chẳng buồn hé mắt. Cậu cứ thế,
nhắm nghiền mắt mặc cho bóng người ấy đứng bao lâu thì đứng.
Nhưng…. mãi sao chẳng thấy bóng người ấy động đậy.
Đôi mày chau lại, Vĩnh Khoa dần mở mắt.
Ngạc nhiên khi nhìn thấy người trước mặt. Không phải một người muốn ngắm nghía vẻ đẹp của cậu, cũng chẳng phải người xa lạ.
Thời gian như ngưng động.
Vĩnh Khoa khẽ ngồi dậy, mắt chuyển sang đại dương bao la.
Sao người đó lại biết cậu ở đây mà đến tìm?
-----
Gục đầu xuống ghế, Chính An buồn bã nắm chặt tay mình lại. Cậu biết rất rõ mọi chuyện sẽ thế này.
Vĩnh Khoa là thế. Đâu muốn được ai bảo vệ.
Biết Chính An là hậu duệ của cậu chắc hẳn rất khó xử.
_ Chết tiệt.
Nắm đấm giáng thẳng vào tường, mắt ánh lên tia buồn bã.
Ngồi phịch xuống đất, Chính An lặng người khi nghe làn âm thanh yếu ớt thả ra không trung :
_ Cậu tính phá bệnh viện sao?
Chóng tay ngồi dậy, Vĩnh Kỳ nhăn nhó nhìn người làm ồn và phá giấc ngủ của mình, gắt lên trong giọng yếu ớt :
_ Nó sẽ hiểu mà. Hai người cần thời gian làm lành. Đừng có đấm vào tường như thế.
_ …
Đưa tay xoa xoa mái đầu rối rắm, Vĩnh Kỳ khẽ nói tiếp, chất giọng mang đầy tính hù dọa :
_ Cậu mà còn phá giấc ngủ của tôi thì… - Gương mặt Vĩnh Kỳ khẽ sáng lên, cậu ma mãnh nói tiếp – tôi sẽ kêu Minh xử cậu.
Minh.. Minh á? Chẳng phải mình sao?
Ngoài cửa, Triết Minh và Bách Nhật đang đứng đó. Vì nghe tin ai đó bị thương
và vì ai đó là người có công hôm sinh nhật Thiên Di nên cả hai mới đến
thăm. Ai ngờ lại được nghe câu nói ấy.
Bách nhật ôm miệng cười, chọc ngoáy Triết Minh :
_ Ê, anh ta yêu mày hả, Minh.
Lườm ai kia để cảnh cáo, Triết Minh mím môi, cậu quyết định nghe thêm xíu nữa rồi mới “đạp” cửa xông vào “xử” sau.
Chính An hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ như muốn nói : Anh vừa nói gì cơ?
Khẽ nhếch môi, Vĩnh Kỳ thừa biết ai đó đang đứng tần ngoài cửa nên mới đùa
thế. Qua máy camera mà cậu nằng nặc đòi gắn trên cửa vì lý do : Sợ con
gái chạy vào đây vì nhan sắc mĩ mìu của cậu.
Thấy gương mặt bực bội của ai kia qua chiếc camera, Vĩnh Kỳ phì cười, cậu
dùng chất giọng còn yếu của mình nói tiếp, mắt vẫn không ngừng quan sát :
Đúng vậy, Minh CỦA TÔI sẽ xử cậu vì tội phá rối giấc ngủ của tôi. Mà Chính An này, cậu thấy Minh CỦA TÔI thế nào, đẹp trai chứ?
Hai từ CỦA TÔI đột nhiên được nhấn mạnh bằng giọng yếu ớt làm người ngoài
cửa giận bừng bừng, muốn “đạp” cánh cửa ngay tức khắc. Còn Bách Nhật thì ôm bụng cười thầm tuy vẫn nhận được lời đe dọa từ ánh nhìn ai đó.
_ Minh… của anh? Vĩnh Kỳ, anh…anh… với Triết Minh… hai người…
Chính An lắp bắp, lúng túng, đưa mắt nhìn Vĩnh Kỳ chờ đợi câu trả lời, tay chân quơ loạn xạ như múa rối.
_ Ý cậu là… YÊU NHAU!
Áng mây thứ 48 : “Trả đũa” không thành công
Con người ta gặp nhau nhờ DUYÊN. Yêu nhau bởi NỢ và chia ly do PHẬN Nếu đã
là DUYÊN thì dù có xa cách thế nào cũng tìm đc đường gặp lại Nếu đã là
NỢ thì dù có trốn tránh tới đâu cũng không thoát được Và khi đã là PHẬN
thì đơn giản không thể chống lại...!!!
Giọt thời gian lắng đọng ngừng kêu vang, tiếng nhè nhẹ của gió vờn tấm rèm cửa dập dìu như múa.
Mái đầu khẽ cuối xuống, gương mặt tối sầm lại, vầng hào quang đen phủ lấy màu trắng tinh khôi nơi bệnh viện.
Nắm chặt tay lại đầy vẻ căm phẫn, dồn hết sức lực vào chân, Triết Minh nhẹ nhàng ngẫng đầu lên và…
RẦM!
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra một cách bạo lực, khiến một vài bệnh nhân và y ta ngỡ ngàng nhìn xem.
Nhận được luồng sát khí, không ai dám liếc mắt nữa mà chỉ lẵng lặng lo phần công việc của mình