
đó…
Sau một hồi quen với bóng tối, Cát Luân đưa mắt nhìn chung
quanh. Hắn thấy Khả Tuyết nằm gục trên đất. Thân hình nàng yếu ớt, vóc dáng kiệt
quệ, điều đó khiến hắn lo lắng. Hắn chạy tới bên nàng…
-Khả Tuyết! Em có sao không?
-Em… không sao. Chỉ… hơi mệt một chút thôi.
-Bọn chúng có làm gì em không?
-Không…
-Thiên Thiên, cô bé ở đâu rồi?
-Thiên Thiên… không có ở đây đâu.
Khả Tuyết nói mà ánh mắt thật xót xa… Thì ra Cát Luân đến
đây chỉ vì Thiên Thiên thôi ư.
Cát Luân nhận ra thái độ hoài nghi của Khả Tuyết nên vội
vàng phân bua:
-Đừng hiểu lầm. Họ bảo cả hai người đều ở đây cho nên anh mới
hỏi. Thấy em ở đây anh mới an tâm là em vẫn không sao. Mấy ngày qua anh lo lắng
tìm kiếm em khắp nơi em biết không?
Khả Tuyết đưa ánh mắt thiết tha nhìn hắn…
-Nếu chỉ có mình em thôi, anh có đến không?
-Có chứ. Nhất định anh sẽ đến.
-Thật không?
-Anh xin thề. Bất cứ hoàn cảnh nào anh cũng không để ai tổn
thương em .Anh sẽ không để bất cứ ai làm hại đến em.
-Đừng thề. Em tin anh.
Khả Tuyết mỉm cười yếu ớt rồi nép đầu vào lòng Cát Luân. Dù
đã trong hoàn cảnh nguy hiểm này nhưng chỉ cần có Cát Luân bên cạnh nàng có thể
cảm thấy rất hạnh phúc, an toàn tuyệt đối…
Thiên Thiên trong khi đó vẫn chưa hề biết tới sự mất tích của
Cát Luân. Đang nằm một cách chán chường ở nhà thì cô nhóc nhận được cuộc gọi của
Mộc Lan thông báo về kết quả mới tìm thấy trong mẫu thư nặc danh…
-Trong tờ giấy có một ít vôi vụn và thạch cao. Ngoài ra còn
một thành phần rất nhỏ của phấn bảng…
-Có gì lạ đâu? Em vẫn chưa hiểu. Nó giúp chúng ta được gì
nào?
-Chắc chắn là nó từng được cất tại một trường học và ngôi
trường đang sửa chữa gì đó. Tạm thời chúng ta cứ tạm khoanh vùng nó ngay tại
thành phố này.
-Như thế thì rất là nhiều, biết tìm đến bao giờ?
-Em nên tìm ở khu vực chung quanh nhà Dũ Trọng.Vì Cát Luân về
đây chắc chắn sẽ trú ngụ ở nhà của Trọng. Như vậy thì cái nơi cô ta đang lẩn trốn
phải là một trường học nào đó gần nhà Trọng, như vậy sẽ dễ quan sát hành tung của
Cát Luân hơn.
-Em có linh cảm chuyện này không đơn giản một chút nào. Một
người con gái như Khả Tuyết mà em từng biết liệu có thể làm nên bấy nhiêu chuyện
phức tạp như vậy hay không? Em… có cảm giác lo lắng, thật không biết tại sao lại
như vậy.
-Yên tâm, dù có bất cứ chuyện gì thì chị và cha luôn luôn ở
bên cạnh em. Thôi nào, cô nhóc Thiên Thiên chẳng sợ trời, không sợ đất mà cũng
chả ngán một ai đâu rồi?
Thiên Thiên mỉm cười. Những lúc thế này đây mà nghe được một
lời động viên của người thân sao mà ấm áp tới vậy. Tự nhiên cô cảm thấy mình thật
hạnh phúc. Mọi thứ chung quanh cô quá tuyệt vời. Người thân, bạn bè, và… một
người thật sự yêu thương, lo lắng cho mình. Cô tự nhủ sau khi giúp Cát Luân giải
quyết được tất cả rắc rối trong việc này, cô sẽ sống thật tốt, và cũng chẳng
màng bận tâm tới Gia Cát Luân. Cô sẽ dứt khoát với hắn, không để chuyện ghen
tuông thế này xảy ra một lần nữa…
-Suy nghĩ gì mà suy tư lâu thế cô bé? Mộc Lan hỏi khi thấy
tiếng Thiên Thiên bỗng im lặng hồi lâu ở đầu dây bên kia.
-Em vẫn nghe đây. Chị Mộc Lan nè, tìm kiếm sẽ rất khó khăn
nhưng em rất cảm ơn những thông tin của chị. Nếu không có chị em không biết phải
bắt đầu từ đâu nữa.
-Có gì mới lạ chị sẽ báo em biết.
Bỗng Mộc Lan sực nhớ ra một chuyện:
-À, chị có nhờ bạn sẵn đường công tác ở Cát Lan ghé qua
trang trại mà Cát Luân đang sống hỏi han chút thông tin. Em biết gì không? Có một
cậu bé đã nhìn thấy Khả Tuyết rời trang trại với một người đàn ông lạ.Chắc là
Cát Luân chưa biết chuyện này đâu. Có thể Cát Luân sẽ biết người này là ai đấy.
-Em phải báo cho anh ấy biết thông tin này ngay mới được.
Thiên Thiên cúp máy rồi vội vàng chạy tới nhà của Trọng…
Cửa thì mở toang, không người nào trong nhà, người làm công
cũng không. Bóng dáng Cát Luân cũng chẳng thấy đâu nữa…
Thiên Thiên bỗng cảm thấy rất lo lắng…
Điện thoại bàn bỗng reo lên. Thiên Thiên giật mình nhìn nó,
chần chừ một lúc rồi bắt máy…
-Dũ Trọng không có ở nhà. Có gì cứ để lại lời nhắn. Xin hỏi
ai ở đầu dây vậy?
Bên kia hoàn toàn im lặng… Thiên Thiên bực bội cúp máy.
Ngay sau đó, chuông Điện thoại lại reo, những hồi chuông
dài, dai dẳng… Thiên Thiên lại bắt máy.Cô nhóc hét lên trong điện thoại:
-Rảnh rỗi lắm hả đồ biến thái!
Sau một hồi im lặng, bên kia cũng trả lời…
-Muốn tìm Cát Luân hãy đến Bestlaw.
Rồi người kia đột ngột cúp máy…
Thiên Thiên tức tốc chạy đi ngay không cần suy nghĩ…
“Bestlaw… Phải rồi nơi ấy đang sửa chữa để xây thêm phòng
thi đấu đa năng, và tức nhiên có cả một ít bụi phấn bảng vì đó là trường học
mà… Chẳng phải chị Mộc Lan đã nói Khả Tuyết đang ở đâu đó gần đây là gì.
Bestlaw… Cô ta muốn mình tới đó làm gì? Cô ta thật r