
nh cứ như một gã lãng
tử đi lạc về vùng biển này vậy.
-Nam làm bạn gái Hưng nha!
Câu này Hưng đã nói với Nam rồi, hôm tỏ tình mà cô cho rằng đó là cái kết của
vụ cá cược 5 triệu của anh với đám bạn. Và cô đã từ chối rất thẳng thừng… một
lần nữa.
-Nằm mơ hả?
-Nam có nghe rõ lời Hưng nói không vậy?
-Tất nhiên rồi! Tui đâu có bị lãng tai.
Nam mạnh miệng nói lại. Hưng cười đắc ý, bước đầu dẫn dắt cô vào ma trận mình
bày ra thành công.
-Vậy Hưng vừa nói gì?
-Thì Nam làm bạn gái Hưng nha!
-Hưng chờ câu nói này lâu lắm rồi đó. Haha.
Nhìn Hưng cười hạnh phúc như thế Nam mới biết mình bị lừa. Thật sự rất khôn
ngoan khi đưa cô vào tròng thế này. Cô tức tối, quay sang đánh anh bốp bốp. Hưng
chạy biến, miệng không ngừng nói thật lớn.
-Nam đồng ý làm bạn gái Hưng rồi đó nha! Giờ không được chối nữa đâu đó.
Hay chưa!? Nam nổi khùng rượt Hưng chạy vòng vòng trên bờ cát dài. Tự nhiên ở
đâu chui ra bẫy cô một cái ngon ơ vậy đó. Chịu nổi không? Cái bẫy này chắc Hưng
phải tốn rất nhiều công sức mới nghĩ ra. Không biết chừng suy nghĩ đến nát cả óc
luôn quá.
-Đứng lại. Ông đứng lại đó cho tui. Ê, đứng lại coi.
-Không. Ngu sao đứng lại cho bị đánh hả? Haha.
Nam chạy không nổi nữa, ngồi xuống thở dốc. Hưng cũng dừng lại cách một đoạn
khá an toàn, thở hồng hộc. Cô chỉ tay vào mặt anh, hét lớn.
-Ông qua đây cho tui. Mau lên.
-Qua làm gì? Nam không đánh Hưng mới qua.
-Rồi, rồi. Không đánh ông đâu.
Hưng từ từ lại gần, vẫn rất cảnh giác với Nam để còn biết đường mà thoát thân
cho nhanh. Nhưng anh đâu biết cô đang chuẩn bị kế hoạch trả thù rất hoàn hảo.
Đợi Hưng lại gần cỡ chừng 3, 4 bước chân nữa là Nam rút dép nhào tới tóm lấy tóc
anh đánh tới tấp.
-Dám chơi tui hả? Bày trò. Chừa không hả?
-Đau. A đau. Đừng đánh nữa. Nam, dừng lại.
-Xin lỗi chị mau. Vòng tay lại. Xin lỗi chị Nam.
Nam tóm lấy tay Hưng bắt anh vòng hai tay trước ngực, anh cũng ngoan ngoãn
làm theo nhưng chẳng biết sao mà một lúc sau thành ra Hưng giữ luôn hai tay Nam
trước ngực mình. Anh nhìn thật sâu vào mắt cô, hai hồ nước đen phẳng lặng như
nước hồ thu.
-Đừng có trốn nữa. Trả lời Hưng đi được không? Nam biết Hưng thật lòng thích
Nam mà.
Nam bối rối, loay hoay thoát khỏi vòng tay của Hưng nhưng không được. Anh cao
hơn cô, bàn tay lớn hơn tay cô và ánh mắt dứt khoác hơn trước rất nhiều. Nhưng
mà đối diện với tầm mắt Nam toàn là… dao găm. Lồng ngực Hưng nhịp nhàng theo
từng nhịp thở, nhưng Nam chẳng biết trong ấy tim nó đang đập như thế nào
đâu.
-Tui… không có thích ông.
-Nam nói dối. Nhìn thẳng vào Hưng rồi nói.
Nam ngước mặt nhìn lên, hai đôi mắt đen chìm vào khoảng lặng. Khoảng lặng ấy
đủ để cô nhận ra Hưng nghiêm túc đến cỡ nào, anh thích mình như thế nào. Và
khoảng lặng ấy khiến cô không thể rời mắt khỏi gương mặt thân quen kia dù chỉ
một chút.
Nam có thích Hưng không? Câu trả lời ngay từ đầu là trốn tránh. Vì Nam không
muốn ông Lâm lo lắng cho mình, một lần xảy ra với Bảo là quá đủ và cũng từ đó mà
cô không dám tự tin mà nghĩ tới thứ tình cảm vượt trên mức giới hạn ấy.
-Tui… cho tui thời gian suy nghĩ được không?
Nếu thẳng thừng nói không có nghĩa là Nam nói dối. Cô biết tình cảm của Hưng
dành cho mình, nó chân thành và không chút giả dối. Cô cũng không ghét bỏ gì
anh, nếu không muốn nói có nhiều lúc cũng thích cái cảm giác mà anh mang lại. Nó
khó diễn tả thành lời nhưng Nam biết là nó khác xa với tình bạn bình thường.
Nếu gật đầu chấp nhận một cái rụp như trong phim thì hơi có phần bạo dạn quá.
Dù gì cô cũng là con gái, mình phải làm cao thì mới có giá. Chứ vừa mới được
người ta tỏ tình mà đồng ý ngay, người ta “quánh” giá mình là hạng con gái dễ
dãi thì chết.
Kèm theo cái nháy mắt tinh nghịch mà Nam biết lời nói của cô rất có trọng
lượng đối với Hưng nên mới giám ra giá như thế. Và tất nhiên là bạn trai ấy
không thể không tuân theo. Hưng vui mừng chết đi được, nếu ở đây mà cho bắn pháo
hoa là anh cũng đốt pháo ăn mừng bước ra quân khải hoàn rồi.
Rồi Nam ngượng nghịu rút tay mình ra khỏi tay Hưng. Nhưng đâu có dễ dàng như
vậy được. Anh vẫn nắm lấy tay cô, xiết thật chặt, cứ như anh sợ đây không phải
là sự thật mà chỉ là một giấc mơ trong số những giấc mơ hão huyền hằng đêm.
-Hưng biết là Nam cũng thích Hưng mà. Hihi.
Cái tên này có tự tin quá mức như vậy không trời? Nam lầm bầm liếc xéo Hưng,
nói là muốn có thời gian suy nghĩ chứ có phải là mình cũng thích ảnh đâu mà ảnh
tự tin thấy ghê luôn. Còn cười tươi như vừa lượm được vàng thỏi nữa chứ.
Gió thổi mạnh hơn, hàng dừa cao nghiêng mình soi bóng êm ả, từng con sóng lùa
vào bờ rồi chạy ra xa, quy luật muôn đời rồi. Bỗng nhiên Nam nghĩ đến bài thơ
Sóng đã được học trong chương trình Ngữ Văn trên lớp.
-Sóng bắt đầu từ gió. Gió bắt đầu từ đâu. Em cũng không biết nữa. Khi nào ta
yê