
u nhau?
Khi nào ta yêu nhau? Khi nào? Từ khi nào mà Hưng đã bước vào cuộc sống của
Nam nhẹ nhàng đến vậy? Có phải bức tường thành ngăn cách mà cô tạo dựng nên đã
bị anh phá vỡ lúc nào cũng không biết? Khi nào mà Nam lại có thể dễ dàng để yên
cho Hưng nắm tay mình như thế này? Khi nào?
-3 năm trước.
Hưng buột miệng thốt ra một câu bâng quơ khiến Nam bất giác ngẩng mặt nhìn
anh. Ừ thì 3 năm trước, có lẽ là vô tình thôi nhưng ai biết được đó có phải là
sự sắp xếp của ông trời? 3 năm không phải ngắn, cũng chưa đủ dài để cả hai xác
định rõ tình cảm của mình đã đi đến đâu. Nhưng có một điều mà họ dám khẳng định
rằng, chỉ cần như thế này thôi mọi thứ đã chẳng thể quay lại điểm bắt đầu
nữa.
Hoàng hôn tắt. Bóng đêm dần bao trùm lấy cả vùng biển mênh mông. Đôi tay vẫn
cứ thế đan chặt vào nhau và đi bên nhau như một điều hiển nhiên rằng: họ là của
nhau. Một khoảnh khắc đẹp không có nghĩa là nó sẽ kéo dài vĩnh viễn. Lúc này
thôi, hãy để họ tận hưởng cung bậc xúc cảm vừa chớm nở nhưng lại mang đầy âm
hưởng và dư vị ngọt ngào.
……..
Ngày cuối cùng của chuyến đi giao lưu. Nam sốt cao từ đêm trước cho đến khi
lên xe khởi hành về Sài Gòn. Mấy cô bạn chung phòng phải thay phiên nhau trông
chừng Nam cả đêm, trừ một người mà ai cũng biết là ai rồi đấy.
Chắc là do sốc quá độ vì lời tỏ tình chẳng nhớ thứ bao nhiêu của Hưng mà Nam
mới nằm liệt giường như thế. Hay là do chuyến leo núi ngày hôm trước khiến cô
mất quá nhiều sức lực. Hoặc cũng có thể do một nguyên nhân khác mà chưa ai phát
hiện ra.
Nam nhất quyết không cho Kỳ nói với Bảo tình hình của mình, cô sợ anh lo lắng
hơn. Hưng lại càng không. Chỉ có mấy đứa chung phòng biết thôi. Nam có mang theo
thuốc của Thiên, cô vẫn uống đều đặn mỗi buổi nhưng không hiểu sao lại sốt cao
đến vậy.
Nhức đầu. Toàn thân ê ẩm, các khớp xương bỗng nhiên đau nhức. Đi lại cũng khó
khăn hơn. Kỳ sốt ruột, thỉnh thoảng lại kiểm tra nhiệt độ cho Nam, không biết cô
bỏ vào ba lô cái nhiệt kế khi nào nữa. Có ai đi cắm trại lại mang theo nhiệt kế
không?
11 giờ trưa, đoàn tham quan dùng bữa cơm cuối cùng trước khi rời khỏi Phan
Thiết. Nam vẫn nằm bẹp dí ở giường, nhiều đốm đỏ li ti nổi lên trên da hơn. Cổ
họng khô khốc, có uống bao nhiêu nước cũng không đỡ khát. Cô không ăn được cơm,
từ sáng đến trưa bao tử réo lên đòi cứu viện lương thực nhưng hễ cô nuốt được
một miếng là lại nôn hết ra ngoài.
Kỳ lo lắng chạy đi mua sữa hộp cho Nam uống cầm chừng để còn uống thuốc. Cô
uống được nửa hộp sữa trước khi lên xe. Chuyến đi dài hơn 200 cây số một lần nữa
rút cạn sinh lực của một người bệnh như Nam.
Lên xe là Nam gục đầu vào vai Kỳ thiêm thiếp, nhưng chẳng thể nào ngủ được.
Đầu vẫn ong ong những tiếng động khó chịu, với lại động cơ xe cũng khó mà cho
người ta có giấc ngủ trọn vẹn.
Sau 6 giờ đồng hồ chịu tra tấn trên xe cuối cùng Nam cũng bình yên về đến Sài
Gòn. Vấn đề bây giờ là cô không thể tự mình đi về nhà với bộ dạng thảm hơn cá
chết trôi thế này được. Kỳ dìu Nam bước xuống xe thì gặp ngay Bảo đứng dưới
cửa.
-Lên xe, anh chở về.
Nhìn thấy Bảo, Kỳ mừng quýnh lên còn Nam thì không rõ đang biểu tình gì,
gương mặt cô nhợt nhạt trắng bệch hẳn đi. Bảo đỡ lấy Nam từ tay Kỳ, đưa cô đến
chỗ để xe trên vỉa hè. Chiếc xe Bảo đi về Sài Gòn trước xe của Nam gần 15 phút
nên anh mới có thể đứng đây lúc này. Kỳ nhìn theo hai anh em trong lòng lo lắng
hơn rất nhiều, cô mím môi rồi chạy vào trong trường dắt chiếc xe máy ra, phóng
nhanh vào dòng người đông đúc.
Bảo chở Nam về nhà, trước đó anh ghé tiệm thuốc tây mua cho cô vài liều cảm
cúm. Biết cơ thể Nam không tốt là anh không cho cô đi cắm trại lần này đâu. Một
lần cô bệnh là anh lại cuống cuồng lên vậy đó. Con nhóc này không thể tự lo cho
mình được mà.
Nam ngồi xiêu vẹo trên yên xe, đầu gục lên gục xuống trông thê thảm vô cùng.
Cô nhìn theo bóng anh trai hối hả giục vị y sĩ bán thuốc cho mình bên trong kia,
cô lại khiến anh lo lắng nữa rồi. Nam không muốn mình trở thành gánh nặng của
bất cứ ai, nhất là ông Lâm và Bảo. Họ đã hi sinh cho cô quá nhiều rồi.
-Em có mệt lắm không? Chịu thêm chút nữa nha Bơ, sắp về tới nhà rồi.
Nam gục đầu vào lưng Bảo, không lên tiếng, chắc là ngủ rồi. Đi xa những ba
ngày trời cộng với cơn sốt kéo dài khiến cơ thể suy nhược nghiêm trọng. Bảo rất
muốn lái xe nhanh chóng về nhà nhưng lại sợ làm rơi cái bao tải 50kg phía sau.
Anh nắm tay cô quấn chặt ngang hông, để cô ôm mình lại nếu không sẽ rơi thật
mất.
-Con nhóc này, sao em có thể ngủ ngon vậy hả? Có biết là anh đang sợ không?
Sợ không thể lái xe tới nhà đây này. Em có nghe nhịp tim của anh không Bơ? Nó
đập nhanh hơn bình thường đó.
Vẫn không có tiếng trả lời. Chiếc xe vẫn hòa vào dòng người và xe cộ, tiếp
tục con đường. Trên môi Bảo nụ cười nhẹ nhàng được vẽ nên, mang âm hưởng của một
tình cảm mới. Người phía sau nhắm mắt như không hay biết gì, vòng tay ôm bỗng
trở nên chắc chắn hơn rất nhiều.
-Bơ này