
, thằng Duy có nói gì với em cũng không được tin, biết không? Anh sẽ
bảo vệ em, hứa chắc luôn đó. Đừng sợ, phải mau hết bệnh để còn đi thăm mẹ với
anh nữa nhé! Khi ấy, anh sẽ nói cho mẹ biết anh đã tìm được con dâu cho mẹ rồi.
Vì vậy, anh không cho em bệnh nữa đâu, phải ngoan ngoãn uống thuốc, phải nghe
lời anh không được rông rông ngoài đường nữa. Biết chưa hả?
Vòng tay ôm Bảo bỗng nhiên cứng ngắc, anh không biết nên vẫn kéo tay Nam ôm
mình thật chặt. Lời Bảo nói được gió mang đi, hòa vào cái nắng đầu xuân nhàn
nhạt. Kết thúc một ngày dài, một chuyến đi dài và hoàng hôn cũng mất đi sự tự
nhiên vốn có.
……….
-Hai! Ba đâu?
Nam thò đầu vào cửa phòng Bảo, la toáng lên. Anh đang ngồi bên máy tính chăm
chú xem gì đó, mắt không nhìn cô mà trả lời luôn.
-Tới xưởng bánh rồi. Không cần đợi cơm trưa đâu. Em ăn trước đi. Anh đang
bận. Nhớ uống thuốc.
Nam nhún vai, khép cánh cửa lại giữ yên tĩnh cho Bảo tập trung. Mỗi khi như
thế anh thường ở lì trong phòng ôm máy tính chăm chú kiểm tra gì đó mà cô không
rõ. Chắc là chương trình Đại học nó vậy.
Nam xuống nhà trông cửa hàng, lúc sáng mới sang nhà Ngọc chơi, cô có đưa mấy
món đặc sản Cà Mau trông cũng khá hay. Cô có nhắc tới Bảo nhưng Ngọc lại lảng
tránh sang chuyện khác. Cô không rõ vì sao lại như vậy, bình thường khi nhắc tới
anh trai thì Ngọc luôn hưởng ứng nhanh nhất, cô tôn sùng Bảo mà lại còn thích
anh nữa.
Sau chuyến đi Phan Thiết, Nam nằm liệt giường gần 4 ngày trời báo hại ông Lâm
phải gác hết công việc ở xưởng bánh lại, ở nhà túc trực lo cho cô. Nhất quyết
không đi bệnh viện, Nam còn khiến Bảo chạy đôn chạy đáo mua thuốc men cho mình.
Cô là của nợ dễ thương của nhà này mà, ông Lâm còn trêu cô như vậy đó.
Vẫn thường xuyên giữ liên lạc với Kỳ nhưng cũng chỉ nhắn tin hỏi thăm tình
hình của Nam mà thôi, chứ cô không gặp lại Kỳ lần nào từ sau khi mình đổ bệnh.
Có gặp Thiên một lần, anh tìm đến tận nhà đưa tận tay cho Nam số thuốc bổ giống
hệt hai lần trước. Nam đoán là Kỳ ép buộc Thiên đến, nhưng sao cô lại biết địa
chỉ nhà Nam nhỉ?
Vẫn dùng thuốc của Thiên đều đặn nhưng mà Nam lại thấy ngại khi nhận thuốc mà
không trả tiền cho anh. Cô biết gia đình Thiên rất giàu có, chỗ thuốc đó chẳng
nhầm nhò gì với anh, nhưng mà ai lại nhận không như thế bao giờ. Có vay phải có
trả mà. Phải mà Nam chịu khó lên google tra thử công dụng của số thuốc mà Thiên
đưa thì chắc cô cũng không phải khổ tâm sau này. Ừ, thì sau này Nam mới
biết.
Một chuyện phải nhắc đến là mấy đêm này Nam bắt đầu xuất hiện thói quen nhắn
tin với Hưng. Do anh nhắn tin trước nên cô phải nhắn lại, có nhiều lúc cô chán
nản không muốn nhắn thì anh ấn số gọi luôn. Nói vài câu rồi Nam úp điện thoại
lên bàn mặc cho Hưng huyên thuyên mãi, tưởng cô ngủ quên rồi thôi, cúp máy. Thế
là hết đêm!
Nói là Nam cần thời gian để cho Hưng câu trả lời nghiêm túc nhưng mà cô cũng
chẳng biết phải trả lời anh thế nào cho phải, trong khi cái người ở trên lầu kia
hễ thấy cô ôm điện thoại hay máy tính mà ngồi cười một mình là cứ thế mà sạc cho
cô một bài thuyết giáo, bắt chước ông Lâm giống dễ sợ.
Bước vào kì nghỉ Tết dài hạn, không phải đến trường, không đi học thêm, thời
gian của Nam chỉ có ăn, ngủ, trông cửa hàng và online. Tưởng chừng như mấy ngày
này cô sẽ chết vì chán nếu cúp điện mất. Cuộc sống vô cùng nhàn rỗi với game
Thiên Long Bát Bộ và facebook. Chỉ có thế!
-Bơ, uống thuốc chưa?
-Rồi Hai à! Hai ăn cơm đi. Có rồng xanh vượt đại dương, món Hai thích đó.
Nói xong, Nam lại tập trung vào màn hình máy tính, cô đang đi Ác Tặc với
Ngọc. Bảo bưng tô cơm ra chỗ Nam ngồi, xem cô giết boss. Mỗi khi làm nhiệm vụ
trong game, cô tập trung rất cao độ vào trận chiến không thua gì Bảo những lúc
học tập. Ngay cả khi anh ngồi bên cạnh mà cô cũng chẳng biết thì đủ hiểu cô tập
trung đến độ nào.
-Làm hồ sơ thi Đại học chưa? Em định thi ngành gì vậy?
-Chưa. Mà cũng sắp rồi. Tết xong là phải làm. Hai hỏi chi vậy? Tư vấn cho em
hả?
-Ờ, mà em tính thi khối nào? A hay B?
-Hai cũng biết đá đểu người khác quá ha. Chừng mắc xương cá bây giờ. Có khi
nào Hai thấy em học Hóa trên 7.0 không mà kêu đi thi khối A với B. Em thi khối
D.
Bảo cười gõ lên đầu Nam cái cốc, cô trợn mắt liếc anh rồi phồng má lên, nổi
điên lấy mấy cuốn sách gần đó đánh anh túi bụi.
-Hai đền một mạng cho em đi. Trời ơi! Còn có xíu nữa à mà cũng không được.
Hai ơi là Hai! Đi vô trong kia ngồi ăn.
Nam xua đuổi Bảo như đuổi tà, anh khép nép bưng tô cơm vào bếp không quên
ngoái lại nhìn cô đang vò đầu bức tóc. Cô xem trò chơi hơn anh trai mình
sao?
-Mà em muốn thi ngành nào? Sau này muốn làm cái gì?
-Đệ nhất game thủ Thiên Long Bát bộ. Haha.
Bảo lắc đầu, mơ ước của Nam quá xa vời. Thà cô bán ông Lâm với Bảo vào hang ổ
nào đó lấy hết tiền cày game thì may ra có thể trở thành đệ nhất game thủ, chứ
có mỗi con boss mà giết từ trưa đến giờ chưa xong thì làm sao mà đư