pacman, rainbows, and roller s
Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210892

Bình chọn: 8.5.00/10/1089 lượt.

ngoái, lớp mình cử hai đứa nó đi thi thanh lịch rinh nguyên giải nhất toàn
trường đó thôi.

-Mà tao nghe nói là thằng Hưng không thích con Uyên đâu. Nó có sở thích cưa
cẩm mấy em khóa dưới chơi chán xong thì bỏ. Mỗi một việc tao không hiểu được. Nó
không phủ nhận chuyện đính ước với con Uyên, mà cũng không từ chối sự quan tâm
thái quá của con nhỏ đó. Lạ à!

Thông tin này là của bạn Lam ngồi trước mặt Ngọc chia sẻ. Mấy cô nàng này hết
sức tự nhiên, miệng ta ta nói, tai ta ta nghe, mặc kệ hai người bên kia đang đỏ
mặt tía tai, thiếu điều muốn nhảy tới cho mỗi đứa một cái tát. Tội nghiệp Nam,
ngồi nghe mấy cô giảng đạo, nghe tới đâu gật đầu tới đó. Ngọc vỗ vỗ vai Nam
thông cảm cho cô nhiều thứ. Nam học giỏi, chơi game cũng giỏi nhưng mấy việc này
thì phải xem lại, đôi lúc mù thông tin cũng là một cái khổ.

-Múp, ý mày là nhỏ Uyên sẽ dằn mặt tao vì thằng Hưng sao?

Nam chỉ tay vào mặt mình, nói nhỏ xíu xiu nghe mỏng manh dễ vỡ vô cùng. Ngọc
gật đầu, đây cũng là điều cô lo lắng từ hôm qua tới giờ. Cứ mỗi lần Hưng tỏ tình
với cô gái nào là Uyên lại nhảy dựng lên, không dằn mặt thì cũng sai người đánh.
Tội nghiệp cho những cô gái thương thầm trộm nhớ Hưng, đều phải chịu sự đùa giỡn
quá mức của cặp vợ chồng chưa cưới này.

-Mày nói đúng ý tao rồi đó. Xem ra mày vẫn còn có thuốc chữa. Chưa đến nỗi
nào.

-Vậy nó sẽ làm gì tao? Tạt axit hả?

Ngọc đập đầu xuống bàn, vừa mới khen chưa được một phút, sao trí thông minh
của Nam lại thu hồi đúng lúc vậy chứ?

-Tao rút lại câu vừa rồi. Nói với mày một hồi chắc tao nhập viện luôn
quá!

Nam ngây ngô mái đầu, quả thật cô không hiểu và cũng không nghĩ ra được
Uyên sẽ làm gì mình. Theo cô được biết, Uyên là một cô tiểu thư nhà giàu, vô
cùng xứng với Hưng. Điều đó đã được toàn thể học sinh trường Phan chứng minh
trong cuộc thi thanh lịch năm vừa rồi và đưa đến kết luận ấy.

Ở lớp, Nam không thích Hưng cho lắm nhưng cũng không ghét anh, thường thì
Hưng hay hỏi mượn vở bài tập của cô là nhiều. Hưng và Uyên học không trội. Nam
cũng không tiếp xúc nhiều với Uyên và đám bạn của cô, chỉ nói chuyện xã giao
bình thường, với lại, Ngọc và Nam đều không ưa những cô nàng đỏng đảnh như Uyên.
Nói chung là nước sông không phạm nước giếng nhưng lần này giếng lại nhổ nước
miếng vào sông. Có muốn tránh cũng không được.

-Của mày hả Bơ?

Ngọc lôi ra trong hộc bàn một lá thư dán kín mít. Hôm trước là thư hẹn tỏ
tình, dám hôm nay là thư quyết đấu lắm. Nam lắc đầu không biết gì hết. Ngọc mở
ra xem thử, đọc xong mà lạnh xương sống.

-Con nhỏ đó làm thiệt hả mày?

Nam nghệch mặt ra hỏi, trông bơ phờ hết sức. Ngọc không trả lời, gấp tờ giấy
nhét vào cuốn sách Văn, khẽ nghiêng đầu nhìn qua bàn bên kia, nơi Uyên và đám
bạn của cô đang cười nói vui vẻ.

-Yên tâm đi, mày mà chết ai làm nhiệm vụ với tao? Đừng có lo, nó không dám
làm gì đâu.

Theo như chiến thư nhận được thì giờ ra chơi, Nam phải đến nhà xe để gặp mặt
ai đó, mà “ai đó” thì chắc chắn chẳng có ý đồ gì tốt đẹp rồi. Vừa rẽ qua khỏi
hành lang cuối cùng dẫn ra nhà xe, Nam đã trông thấy cả băng nhóm gần chục áo
dài đang đợi mình. Ngọc nói có cách để Nam “ra trận” mà vẫn bình yên vô sự trở
về. Cô không biết là cách gì nhưng mặt mũi Ngọc thì chẳng thấy đâu. Thôi thì một
mình tác chiến vậy. Cô không thích bọn con gái điệu đà, chỉ biết dùng tiền của
gia đình để chăm chút cho sắc đẹp của bản thân một cách thái quá. Cụ thể là cái
đám nhìn bề ngoài là Tấm còn bên trong là Cám đang uốn é.o đằng kia.

-Mấy bà kêu tui ra đây làm gì? Có gì thì nói nhanh đi.

Uyên đứng giữa bọn vênh mặt lên hất hàm, cô nhìn Nam không bằng nửa con mắt.
Nếu so sánh Nam với những cô gái trước kia từng được Hưng ưu ái để mắt đến thì
cô thua xa. Còn nếu so sánh với người trước mặt đây thì chẳng khác nào đỉa đeo
chân hạc. Nam không bằng Uyên, về mọi mặt, từ sắc đẹp đến gia cảnh. Chỉ duy việc
học là cô có đủ tự tin để nghênh chiến với Uyên mà thôi.

-Mày giả vờ giỏi lắm!

Cứ dùng mấy câu ẩn dụ kiểu này chắc đầu Nam nổ tung mất. Dù là dân chuyên Văn
nhưng cô vẫn thấy lùng bùng lỗ tai khi người khác cứ thích dùng hàm ý để nói
chuyện với mình. Nam không nói sai sự thật, cũng chẳng phải giả vờ làm gì.

-Không nói thì đây vào lớp à. Đây chưa học bài xong nhá!

Nam xoay người toan bỏ đi, nói chuyện với kẻ chỉ thích lên mặt ta đây như thế
thà cô ngồi tự kỉ một mình còn có lí hơn. Cứ như mình bị người ta xem thường lắm
vậy. Từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ cô ghét nhất bọn người như vậy, nếu thích
vênh mặt hống hách thì cô sẽ dùng cách im lặng làm lơ đi, tự khắc sẽ có người
quê độ.

-Đừng có lại gần chồng tao nếu mày muốn yên thân.

Cuối cùng cũng nhập đề rồi, Uyên vừa làm lớp phó văn thể mĩ của 12A7 vừa là
hoa khôi của trường. Cô tự đắc như thế cũng không có gì khó hiểu.

-Há, chồng mấy người bày trò tán tỉnh tui chứ tui chưa có điên mà đâm đầu vào
nhà giam đó.

Muốn chơi ẩn dụ thì Nam cũng