
run run, chưa bao giờ bà đánh con, nhưng không ngờ trong một phút nóng giận bà
đã lỡ tay.
Vĩnh Thành đưa tay lên xoa mặt , ánh mắt nhìn về người mẹ mà mình
luôn tôn trọng cảm thấy đau lòng vô cùng. Tuy từ trước đến giờ bà luôn
xa cách cậu, nhưng cũng chưa hề nặng nhẹ quá lời, càng chưa từng đánh
cậu một lần.
- Dù mẹ có trách thế nào, con cũng sẽ lấy Hiểu Đồng – Vĩnh Thành cương quyết nói.
Bà Mai Hoa tức giận giơ tay lên lần nữa, nhưng rồi khựng lại, bất
lực thả lỏng tay xuống dưới. Nhưng rồi bà chậm rãi nhưng đầy cương quyết nói:
- Nếu như con muốn lấy con bé đó, thì mẹ sẽ từ con .
Vĩnh Thành mĩm cười , nụ cười chua chát ánh mắt chứa đầy sự tổn
thương, Vĩnh Thành khôn ngờ sau cái tát tai đó lại là lời nói tuyệt
tình. Sau đó là một nụ cười lạnh, Vĩnh Thành nhìn bà Mai Hoa nói:
- Vốn dĩ người cũng không phải mẹ con.
Hiểu Đồng vừa buóc xuống xe của Vĩnh Thành đã thấy Vĩnh Phong
đứng ở trước cửa, khói thuốc mờ ảo che phủ gương mặt cậu. Dưới chân cậu
là vô số tàn thuốc lá, chắc chắn Vĩnh Phong đã đợi ở đây khá lâu, dường
như không gặp được cô, cậu sẽ không về.
Vĩnh Thành nhìn vẽ cứng đờ của Hiểu Đồng liền hỏi :
- Hay là đến nhà anh đi.
- Không cần - Hiểu Đồng dứt khoát đáp rồi mở cửa bước ra – Trước sau
cũng phải nói rõ thôi, anh về đi, em muốn tự mình nói với Vĩnh Phong.
Thấy thái độ của Hiểu Đồng, Vĩnh Thành cũng không muốn hỏi thêm
gì nữa, cậu nhìn Vĩnh Phong một cái rồi cho xe chạy đi, nhanh chóng biến mất.
Hiểu Đồng đứng nhìn xe Vĩnh Thành đến khi mất dạng mới quay lại
đi về phía cửa nhà mình. Vĩnh Phong thấy bóng dáng Hiểu Đồng xuống xe,
cậu cũng không vội vã đi đến. Cho đến khi Hiểu Đồng quay đầu tiế về phía mình, cậu mới quăng điếu thuốc xuống đất, dùng ìay dí tắt nó rồi mới
bước về phía Hiểu Đồng.
Hai người giáp mặt nhau, bốn mắt nhìn nhau dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng mà lại không thể nói ra. Cuối cùng Vĩnh Phong đưa
tay lên vuốt ve gương mặt đầy cảm xúc của Hiểu Đồng, bàn tay thật lạnh
lẽo vô cùng cùng những cái run nhẹ, chua xót hỏi :
- Tại sao ? Tại sao lại ra quyết định đó.
Hiểu Đồng đưa tay gạt tay Vĩnh Phong ra, mặt quay đi noi khác, cô
không muốn ánh mắt và hành động của Vĩnh Phong chi phối đến quyết định
của cô nữa. Sau đó, Hiểu Đồng lạnh lùng nói :
- Không tại sao cả .
Vĩnh Phong đưa tay nâng cằm của Hiểu Đồng lên, buộc mắt cô nhìn
vào mắt cậu. Cậu thều thào nói với giọng khổ sở, hai hàn chân mày chau
lại :
- Chỉ vì một câu nói đó thôi sao. Chỉ vì anh nói muốn Anh Kỳ làm người
mẫu dại diện thôi sao ? Chỉ vì một câu nói khiến em nổi giận đến mức
đồng ý lấy Vĩnh thành sao.
- Phải – Hiểu Đồng lạnh lùng buông câu xác nhận.
Bàn tay Vĩnh Phong bỗng rớt xuống thinh không, người cậu hơi chao đảo, cậu không ngờ chỉ vì một câu nói có vẻ miễn cưỡng của bản thân mà
tạo ra khoảng cách giữa hai người. Vĩnh Phong lắc đầu, lùi lại sau mấy
bước, rồi nhìn Hiểu Đồng chằm chằm nói :
- Anh không tin, em vì một câu nói như thế mà dứt bỏ tình cảm của chúng ta.
- Vĩnh Phong ! Anh biết không, em luôn biết khoảng cảch giữa anh và em
là rất xa. Em luôn nghĩ, chỉ cần chúng ta yêu nhau, em sẽ vì anh mà cố
gắng rút gắng khoảng cách, còn anh sẽ vì em mà đi chậm lại. Đến một lúc
nào đó, chúng ta có thể nắm chặt lấy tay nhau cùng bước song song bên
cạnh nhau tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào. Nhưng rất tiếc, khoảng cách
giữa hai ta lại có vô số sự cản trở, đường đi lại quá gồ ghề. Trong
khoảng thời gian tạo ra khoản cách đó, giữa em và anh lại xuất hiện hai
con đường khác. Con đường đó dù anh không chọn đi, nhưng vì tò mò, anh
cũng đã chạm chân vào. Còn em, chỉ vì muốn nhanh chóng đuổi kịp anh mà
chọn con đường bên cạnh mình, con đường này quá êm đềm lại toàn bóng
mát. Cho đến khi anh và em gặp nhau trên con đường mà chúng ta đã chọn,
nhưng mỗi người lại có thêm con đường riêng của mình.
Nói xong cô ngừng lại nhìn Vĩnh Phong thở dài cười khỏ một cái rồi nói tiếp :
- Dù rất luyến tiếc con đường bằng phẳng kia nhưng chỉ cần được nắm lấy tay anh, em nguyện cùng anh tiếp tục đi trên con đường gồ ghề kia, em
đã bỏ roi con đường kia. Nhưng anh thì khác, anh nắm lấy tay em, nhưng
lòng vẫn trăn trở về con đường mà anh đã gặp.
- Không phải, anh nói như vậy là vì ….- Vĩnh Phong vội lên tiếng phản
đối nhưng sau đó cậu im lặng mà không thể nói tiếp cúi cùng cậu khổ sở
nói – Xin em tin anh có được không ? Anh chưa hề yêu Anh Kì, chỉ là vì … - Vĩnh Phong không thể nói tiếp được.
Hiểu Đồng nhìn thấy biểu hiện đó của Vĩnh phong đau lòng đến rơi nước mắt, cô gạt tay nói :
- Đủ rồi, là gì cũng được, em không muốn nghe nữa. Khi em gần sắp thua
cuộc trong cuộc thi, em thật sự muốn có anh bên cạnh làm chỗ dựa nhưng
anh lại không đến…
- Không phải, lúc đó ….- Vĩnh Phong bỗng nhớ lại lúc mình chạy đến Hiểu Đồng đang ôm lấy Vĩnh Thành khiế cậu nói không nên lời.
- Em không trách anh, bắt anh lựa chọn giữa mẹ anh và em, em biết anh
sẽ khó xử vô cùng. Cho nên từ đó tới giờ em chưa từng trách anh. Nhưng
mà điều em không ngờ là anh lại đi nói gúp cho Anh Kỳ. Anh có biết em
thất vọng đến cỡ nào không ? Anh có th