
ể đứng ngoài cuộc, anh có thể làm
người bàn quang, nhưng anh lại chọn đứng về phía Anh Kỳ….- Hiểu Đồng
cười nhạt một cái nhìn Vĩnh Phong, hít một hơi nói – Thật ra ngay từ lúc đầu em đã nghĩ đến việc đẻ cô ấy làm người mẫu đại diện ở nước ngoài vì cho rằng chúng ta nợ cô ấy. Nhưng ngay khi cô ấy vu oan em ăn cắp trong buổi tiệc, em đã không còn thấy nợ cô ấy chút nào cả.
- Anh Kỳ không xấu đến như vậy đâu. Biết đâu người hại em là Vũ Quỳnh thì sao.
- Khi em bước ra khỏi tolet , trên xoắn tay của em có một vệt màu đen,
lúc đầu em nghĩ ai đó vô ý vệt trúng. Nhưng khi bị nghi là kẻ cắp thì em mới nghĩ đến việc đó. Trng tolet ngài em thì chỉ có Vũ Quỳnh và Anh Kỳ, à sơn móng tay của Vũ Quỳnh màu xanh, còn Anh Kỳ thì màu đen. Anh nói
xem người hại em là ai.
Hiểu Đồng hừ mũi cười một cái đau đớn nhìn Vĩnh Phong, cậu đang trầm ngâm im lặng.
- Từ lúc mẹ em mất, em đã thề sẽ không để ai làm tổn thương đến mình
nữa, kể cả khi người đó là anh…. Vĩnh Phong. Cho nên khi thấy anh vẫn
còn luõng lự không dứt khoát giữa em và Anh Kỳ, thì em đã đưa ra chọn
lựa của mình để không bị tổn thương vì anh. Con đường bên cạnh Vĩnh
Thành không phải con đườg khiến am hạnh phúc nhất, nhưng ít ra đó là con đường mà em không bị tổn thương. Cho nên hãy quên em đi.
Nói xong Hiểu Đồng bước qua Vĩnh Phong đang đứng bất động bỏ đi,
nước mắt cô bắt đầu rơi : » Xin lỗi anh Vĩnh Phong, em lại gạt anh lần
nữa »
Vĩnh Phong đứng yên nhìn Hiểu Đồng bước qua mình, cậu khẽ nhắm mắt lắng nghe sự đau dớn của con tim. Là cậu đã sai, trong một phút sai lầm cậu đã đánh rơi bản thân và đánh mất tình yêu. Trong đầu cậu vanh lên
lời đe dọa của Anh Kỳ :
- Nếu em không làm được người mẫu đại diện nước ngoài thì em sẽ nói ra
toàn bộ sự thật với cô ấy, là anh đã nợ em, đây là món nợ em đòi anh
phải trả cho em.
Sau đó, mấy ngày liền ở công ty, Phó tổng giám đốc không hề bước chân tới, trong khi đó hôn sự của tổng giám đốc Vĩnh Thành ngày càng gần kề.
Có rất nhiều dự án và việc mà Vĩnh Phong phụ trách, đang đến lúc
phải giải quyết, sự vắng mặt của cậu gây hoang mang cho tất cả mọi
người, họ như rắng mất đầu. Vì tuy Vĩnh Thành là tổng giám đốc, có quyền quyết định cao hơn, nhưng những việc này cậu chưa từng xem tới nên
không thể đưa ra quyết định ngay được. Cho nên thư kí trưởng của chủ
tịch Triệu Vĩnh Nguyên đã báo cáo tình hình cho ông nghe. Và ông đích
thân đi đến cong ty để giải quyết các vấn đề tồn đọng đó.
Tất cả các cấp lãnh đạo nghe tin chủ tịch đích than chủ trì cuộc họp
thì ai nấy đều đều tới sớm để chờ đợi. Cánh cửa phòng mở ra, triệu Vĩnh
Nguyên bước vào, phía sau là thư kí cấp cao và Vĩnh Thành. tất cả mọi
người đều đứng lên chào ông với vẻ kính trọng. Ông Vĩnh Nguyên cũn thân
mật bắt tay họ như những người bạn cũ.
Hiểu Đồng nhận được điện thoại của thư kí cấp cao bảo rằng phải đến
họp một cuộc họp khẩn, cô chưa kịp hỏi thêm gì thì thư kí đã cúp máy.
Hiểu Đồng đành gác máy và thu xếp đến tham dự cuộc họp. Vì đường tắt nên cô bị kẹt xe và đến trễ cuộc họp, cho nên khi cô mở cửa bước vào thì
dường như buổi họp đã bắt đầu. Hiểu Đồng theo thói quen đưa mắt nhìn vị
chủ trì buổi họp, đang định bước vào ghế mình ngồi thì bất ngờ khựng
lại. Cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của người ngồi vào chiếc ghế mà
bình thường Vĩnh Thành hay ngồi. Đó là một khuôn mặt khá quen thuộc,
nhưng dường như cũng không thay đổi nhiều so với trong trí nhớ của cô.
Đó là một gương mặt rất điềm đạm và phong độ so với tuổi của ông. Mái
tóc đã điểm hoa râm hai bên thái dương, hai bên mắt tuy có vết chân
chim, nhưng lại làm cho gương mặt ông thêm thông tuệ sáng suốt, cho thấy ông là người từng kinh qua phong ba thương trường và rất thành công.
Dáng người quắt thước nghiêm nghị khiến người ta kính nể và ngưỡng mộ vô cùng.
Hiểu Đồng bỗng thấy một sự xúc động trào dâng trong lòng cô, nỗi
xúc động ấy khiến cánh mũi cô thấy cay cay, hai chân như có luồng điện
chạy qua, gương mặt cô từ từ tái xanh, môi run lên. Những ký ức ùa về
như sóng bão.
« Bàn tay ấy rất ấm áp đã chìa ra cho cô bé Hiểu Đồn còn đang hoảng loạn sau vụ cưỡng hiếp, nụ cười ấp áp hiền lành khiến người ta tin
tưởng, giọng nói êm ái dỗ dành :
- Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì nữa đâu. Bác sẽ bảo vệ con, bác sẽ đuổi nguòi xấu đi.
Bàn tay đó ấm áp như bàn tay của ba cô bé, nụ cười cũng hiền hòa như nụ cười của ba cô bé. Cô bé Hiểu Đồng bỗng có cảm giác tin tưởng
đến lạ kì. Cả người đang quấn một chiếc chăn, chỉ đệ lộ đôi mắt tròn xoe bỗng nhúc nhích, một bàn tay nhỏ bé rụt rè đưa ra khỏi chăn, từ từ tiến đến chạm khẽ vào bàn tay đang đưa ra cho cô bé. Bàn tay liền nắm chặt
lấy bàn tay cô bé vỗ về.
Những ngày tháng sau đó thật hạnh phúc, cô bé Hiểu Đồng tuy trong tiềm thức vẫn còn ẩn chứ nỗi khiếp đảm đối với vụ cưỡng bức kia, nhưng
trong lòng lại cảm thấy một cuộc sống hạnh phúc mới đang bắt đầu. Bác
Nguyên trong mắt Hiểu Đồng là một người đàn ông dịu dàng, trước đây, bác vẫn thường đến thăm hai mẹ con, nhưng chỉ nán lại vài phút mà thôi,
nhưng giờ đây, bác ở lại rất lâu, cùng ăn cơm, cùng trò chuyện, thậm chí còn