
on gái đầu lòng của mình, sợi dây chuyền ấy
đã bị mất ngay sau đó và cho đến tận bây giờ vẫn không tìm thấy được.
Dì Ngọc lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, tươi cười với tôi:
-Xin lỗi con, tại dì xúc động quá nên….
-Dạ không, tại con đã vô tình nhắc đến… - Tôi lí nhí.
-Con.. có thể cho dì mượn sợi dây chuyền này không? – Dì Ngọc nhìn tôi với ánh mắt như van lơn.
Tất nhiên, với một người không biết từ chối người khác như tôi, thì chỉ
biết ngoan ngoãn mà nghe theo lời dì Ngọc. Vả lại, cho dù tôi có nhẫn
tâm đến mấy, vô tình đến mấy, cũng không thể từ chối yêu cầu này trong
khi dì đang đau khổ như vậy. Tôi lẳng lặng tháo sợi dây chuyền trên cổ
ra và tươi cười đưa cho dì.
Dì Ngọc đón nhận sợi dây
chuyền và lẳng lặng lật ra phía sau mặt dây chuyền. Rồi mặt dì Ngọc bỗng dưng tái mét đi, môi run lập bập:
-Con…nói… cho dì biết…ai là người cho con sợi dây chuyền này?
-Da là mẹ con ạ.
Tôi vội trả lời và cảm thấy có điều gì đó bất an khi dì Ngọc có phản ứng mạnh như thế.
-Mẹ con…tên gì? – Dì Ngọc lắp bắp.
-Dạ là Mai Hương ạ.
-Cái tên không có chút ấn tượng gì với dì cả - Dì Ngọc thở dài, không giấu được sự thất vọng của mình.
-Chắc… chỉ là trùng hợp thôi dì… - Tôi cố an ủi.
-Không phải là trùng hợp, mặt sau của sợi dây chuyền này có khắc tên của dì và cha Hạnh Như, không thể là trùng hợp được….
Dì Ngọc ngồi phịch xuống ghế, thẫn thờ nhìn xa xăm. Tôi thật không thể
hiểu dì đang nghĩ gì, chỉ thấy đôi lúc đôi vai dì run lên khe khẽ và
những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Tôi thấy cảnh đó mà không tránh
khỏi đau lòng, sóng mũi tôi bắt đầu cay cay, tôi cảm nhận được, có một
giọt nước mắt vô tình rơi xuống…
-Mẹ, Hà Vy, hai người đã nói gì mà buồn thiu thế?
Hạnh Như từ ngoài cửa đi vào, tươi cười nhìn tôi.
Dì Ngọc lau vội những giọt nước mắt còn sót lại, mỉm cười như gượng ép:
-Con đã đến rồi à? Thế thằng Thanh Nam đâu?
-Dạ, Thanh Nam còn ở trong phòng Thanh Phong, nãy giờ tụi con qua thăm Thanh Phong ạ!
-Thằng Phong bị bệnh gì mà phải thăm? – Dì Ngọc ngạc nhiên.
-Mẹ, mẹ không biết đâu, sau khi Thanh Phong phát hiện ra Hà Vy bị đâm ở tay
và mất rất nhiều máu, cậu ấy đã không màn đến mình còn bao nhiêu máu
trong người, đã hiến hết cho Hà Vy đấy mẹ à – Hạnh Như nói giọng như
đang ngưỡng mộ.
Chỉ có tôi như con ngốc ngồi trơ ra đây như thể không hiểu Hạnh Như đang nói gì. Trời ạ, tôi ước gì mình bị ù
tai hoặc bị điếc cũng được, để không phải nghe những lời nói khiến người ta dễ bị đau tim đó. Tôi lắp bắp:
-Có… thật không Hạnh Như?
-Thật! – Hạnh Như gật đầu chắc nịt.
-Sao…sao…lại…như…thế.? – Tôi ngẩn người ra.
-Ôi dào vậy mà cậu không hiểu à? Thật là ngưỡng mộ cậu quá đi! – Hạnh Như cười trêu.
-……..
-Này, sao cứ để một mình thằng Phong cho máu thế? Tội thằng bé… - Dì Ngọc bồi hồi.
-Da, con cũng có thử máu, nhưng con nhóm máu A nên không thể, còn Thanh
Phong và Thanh Nam đều nhóm máu O, nhưng Thanh Nam vì đang yếu nên bác
sĩ không cho… thế là… - Hạnh Như vui vẻ giải thích.
-Con… con nói gì? Con nhóm máu A? – Dì Ngọc như không tin vào tai mình.
Hạnh Như ngơ ngác gật đầu, không hiểu sao mẹ mình lại có phản ứng như thế.
-Có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi, để mẹ đi hỏi bác sĩ!
Nói rồi dì Ngọc bước vội ra cửa. Cả tôi và Hạnh Như ngơ ngác nhìn nhau như thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
**
-Hạnh Như, chuyện hồi này cậu nói có thật không? – Tôi gượng gạo hỏi.
-Chuyện gì cơ? – Hạnh Như vô tư.
-Thì chuyện… Thanh Phong hiến máu cho tôi đó… - Tôi ngập ngừng.
Giời ạ, để hỏi câu này, tôi đã dằn vặt giữa lương tâm và lý trí. Lương tâm
thôi thúc tôi phải làm điều gì đó cho Thanh Phong, vì Thanh Phong đã
liều mạng để cứu tôi. Còn lý trí lại mach bảo tôi rằng, không được,
không được, không được tiếp tục làm phiền Thanh Phong nữa. Tôi không cho phép bản thân mình tiếp tục ảnh hưởng đến tương lai của hai người ấy.
Chẳng phải vì tôi mà họ bỏ dở việc di du học của mình sao? Vì thế cho
nên, tôi không được, không được xuất hiện trước mặt họ nữa…
-À, ra thế, chuyện đó có thật đấy Hà Vy à, cậu không biết đâu, lúc Thanh
Phong phát hiện ra cậu và tôi đang nằm lì trong nhà kho, cậu ấy đã đập
văng cánh cửa, rồi khi thấy tay cậu đang chảy rất nhiều máu, cậu ấy lo
lắng đến nỗi chạy xe cứ như tay đua vậy á – Hạnh Như vừa nói vừa cười
chủm chỉm – Hâm mộ cậu thật đấy Hà Vy à!
Tôi nghe mà cứ
như lùng bùng lỗ tai. Làm sao đây? Thì ra tất cả là sự thật, Thanh Phong đã hiến máu cho tôi, đó là sự thật… Thanh Phong đã lo lắng cho tôi, đó
là sự thật. Tôi bàng hoàng, khẽ giật mình một cái, rồi lắc lắc đầu để
không phải suy nghĩ lung tung.
-Mà này, lúc bị Huyền
Trân bắt, cậu làm sao mà báo cảnh sát được? – Tôi cố lảng sang chuyện
khác, làm ra vẻ mặt thắc