Polly po-cket
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324503

Bình chọn: 10.00/10/450 lượt.

Thành. Vương Xán
không thèm lên tiếng, dù sao Hoàng Hiểu Thành luôn biết phải làm thế nào để giải quyết tình huống khó xử này.

“Hoàng Hiểu Thành. Chào cô.” Quả nhiên Hoàng Hiểu Thành hơi đứng dậy, tự giới thiệu rất đơn giản rõ ràng.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Thẩm Tiểu Na phải chịu thua như thế. Cô nhún vai cười, “Không làm phiền hai người nữa. Tạm biệt.”

Sau khi Thẩm Tiểu Na đi, Hoàng Hiểu Thành cười nhìn Vương Xán. Vương
Xán không nhẫn nại, ném thực đơn xuống, “Đúng là em không có phong độ.”

“Cô gái đỏng đảnh ấy đã làm gì em à?”

“Có muốn em ở lại đây ăn cơm không? Nếu muốn thì đừng nhắc tới cô ta nữa.” Vương Xán ấm ức nói.

“Được rồi, được rồi. Không nhắc nữa.” Hoàng Hiểu Thành đầu hàng, “Hôm nay em phải ăn uống tử tế vào nhé, xem em gầy đến mức nào rồi kìa.”

Sau khi thức ăn được mang lên, Hoàng Hiểu Thành liên tục đốc thúc
Vương Xán ăn nhiều một chút. Vương Xán có chút dở khóc dở cười.

“Làm sao em ăn được nhiều như thế?”

“Cô gái ngốc! Trước đây em ăn rất nhiều. Tuyệt đối không được chạy
theo mốt gầy trơ xương đâu nhé. Con gái phải mỡ màng một chút thì ôm mới thoải mái.”

Giọng nói của anh ấm áp như vậy nhưng thái độ lại vô cùng thản nhiên. Vương Xán trợn mắt nhìn anh, anh vẫn không thay đổi thái độ. Cô bỗng
cảm thấy không an tâm, chỉ đành cúi đầu “đối phó” với món thịt kho tàu.

Vương Xán miễn cưỡng ăn một chút, vẫn không tìm được cảm giác thèm
ăn, đành mệt mỏi nhìn đĩa thức ăn mà bực bội, “Em đã nói là em không
muốn ăn, gọi nhiều đồ ăn như vậy đúng là lãng phí. Anh ăn nhiều một chút đi.”

Hoàng Hiểu Thành đột nhiên đưa tay ra chạm nhẹ lên trán Vương Xán. Cô bất ngờ không kịp tránh, nói: “Anh làm gì vậy?”

“Em đang sốt đấy?”

Vương Xán cảm thấy đầu hơi nặng, hơi thở cũng rất nóng. “Thôi vậy, em về nhà đây. Hôm nay thật sự rất xin lỗi anh, hại anh không có được một
bữa cơm ngon.”

“Em bị cảm bao lâu rồi?”

“Mới vài ngày nay, nhưng mà không nặng lắm.”

“Anh đưa em đi bệnh viện. Nếu đã sốt thì nhất định phải truyền nước.”

Cả tuần nay Vương Xán uống đủ các loại thuốc, ra vào bệnh viện không
ít lần, thật sự đã quá chán ghét môi trường đó rồi, “Không cần đâu. Em
về nhà uống thuốc rồi ngủ một lát là ổn thôi mà.”

Hoàng Hiểu Thành không để ý đến sự phản đối của cô, vẫy tay gọi nhân
viên phục vụ đến tính tiền. Sau đó anh ra ngoài bắt xe, hai người đi
thẳng đến bệnh viện.

Vương Xán không biết làm sao đành nói: “Vậy đến bệnh viện số 3 gần nhà em đi.”

Thời điểm này đang dần vào cuối thu, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn. Đến buổi tối, số lượng người đến bệnh vin truyền nước vì cảm cúm
rất đông. Vương Xán ngồi xuống rồi thúc giục Hoàng Hiểu Thành về khách
sạn nghỉ ngơi, cô có thể tự về nhà. Nhưng anh lại vô cùng kiên định,
“Anh về nhà cũng ngồi không thôi.”

Hoàng Hiểu Thành ra ngoài mua nước uống. Một lát sau anh bưng một cốc ca cao nóng đưa cho cô, “Em lúc nào cũng cố chịu đựng, đến cuối cùng
không thể gượng được nữa mới đến bệnh viện.”

“Sức khỏe em đúng là rất tốt. Lần bị cảm trước là năm tốt nghiệp…”

Vương Xán bỗng nhiên dừng lại. Hai người cùng lúc nhớ lại mùa đông
năm thứ tư đại học, khi đó Vương Xán cũng bị cảm cúm. Cô khó chịu quá
nên gọi điện cho Hoàng Hiểu Thành. Anh trèo qua cánh cổng đã khóa cửa
trường học, bắt xe chạy đến thăm cô, rồi lại đưa cô đến bệnh viện, ngồi
bên cạnh trông cô truyền nước.

Những kí ức bỗng chốc ùa về trong tim, hai người đều có những cảm
giác khó tả. Hoàng Hiểu Thành bỗng nhiên cười lớn, “Sau đó anh cũng
không khỏe nên đã đến bệnh viện khám, em còn nhớ anh bị mắc bệnh gì
không?”

Vương Xán sững người. Cô truyền nước vài ngày, bệnh đã tốt hơn thì
anh lại bị sốt, ho, đau đầu. Cô giục anh đến bệnh viện. Kiểm tra xong,
bác sĩ nhìn kết quả rồi nghiêm mặt nói: “Bạn này bị lây nhiễm chứng tăng bạch cầu đơn nhân.”

Vương Xán bị cái tên khoa học khó hiểu và dài làm cho lo lắng, bỗng cuống lên, “Bác sĩ, bệnh này có nghiêm trọng không?”

Bác sĩ rõ ràng đang đợi họ hỏi, thấy vẻ hốt hoảng của Vương Xán liền
cười lớn, “Đừng sợ, đây là bệnh truyền nhiễm cấp tính. Nó còn có một cái tên thường gọi là “bệnh của những nụ hôn.” Thường thì những người đang
trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, hôn quá nhiều mới bị lây nhiễm.
Những thanh niên trẻ cơ thể tốt, nằm ở giường nghỉ ngơi một thời gian là có thể tự khỏi.”

Vương Xán bỗng nhiên bị khó xử, mặt đỏ tía tai, quay đầu nhìn Hoàng
Hiểu Thành. Anh lại không có chút gì tỏ ra bối rối, vừa lấy tay che
miệng ho vừa cười.

Bây giờ nhớ lại Vương Xán cũng thấy buồn cười. Hoàng Hiểu Thành cúi
thấp người đi đến trước mặt Vương Xán, ánh mắt lóe lên chút nghịch ngợm, “Anh không thể không nói. Đó tuyệt đối là chuyện vui nhất trong cuộc
đời này của anh, một loại bệnh mà anh cam tâm tình nguyện mắc phải.”

“Đừng nói lung tung nữa.” Bệnh viện này gần nhà, Vương Xán sợ có
người quen nhìn thấy, nhỏ giọng nói,