
àm việc của cô mấy ngày
gần đây luôn kín.
Hiện tại, tình hình nhà đất trông có vẻ vẫn rất nóng và phồn vinh,
nhưng nhà nước cứ liên tiếp đưa ra những chính sách điều chỉnh nên ảnh
hưởng từ việc thu hẹp nguồn vốn ngân hàng đã ngầm xuất hiện. Tòa soạn
vẫn tiếp tục tổ chức hội thảo. Chủ đề của lần này tất nhiên sẽ bàn về
ảnh hưởng của những chính sách đến tình hình phát triển nhà đất của khu
vực. Ban tổ chức hội thảo đã vạch ra những câu hỏi, khoanh vùng danh
sách khách mời, mỗi người chịu trách nhiệm một công việc. Vương Xán
ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn ra còn bận đầu tắt mặt tối vì
cuộc hội thảo lần này.
Như thường lệ, cô gọi điện cho bộ phận tín dụng của ngân hàng, đối
chiếu tên khách mời tham gia hội thảo. Phía đầu dây nói với cô một cái
tên lạ, “Về sau, chủ nhiệm Lý sẽ phụ trách công việc này. Lần hội thảo
này, chủ nhiệm Lý sẽ tham gia cùng phó giám đốc mới nhậm chức.”
Vương Xán chần chừ một lát, không thể kìm nén được hỏi: “Vậy chủ nhiệm Trần Hướng Viễn đâu? Có phải là bị điều đi rồi không?”
“Anh ấy đã nộp đơn xin từ chức, bây giờ không làm việc ở ngân hàng nữa.”
Buông điện thoại xuống, Vương Xán nghĩ trong lòng: Cuối cùng anh ấy
vẫn rời ngân hàng đến công ty Tín Hòa, lựa chọn như vậy cũng đúng, thà
đến quản lý tài chính của một công ty còn hơn bị điều đi ngân hàng chi
nhánh xa xôi làm việc. Nhưng cho dù anh được thăng tiến như thế nào thì
cũng không còn liên quan gì đến cô nữa rồi.
Khi Vương Xán đang ngây người suy nghĩ, Trần Hướng Viễn bỗng gửi một
tin nhắn trên MSN, “Đừng ngồi quá lâu trước màn hình máy tính, ra ngoài
đi lại một lát rồi tiếp tục làm việc.”
Bệnh cảm cúm của Vương Xán chưa khỏi hoàn toàn, ngồi làm việc lâu,
đúng là có cảm giác đau đầu, hoa mắt, phần trán cô cứng đờ. Nhưng sự
nhắc nhở thiện ý của Trần Hướng Viễn làm Vương Xán nhớ lại sự đột nhiên
xuất hiện rồi đột nhiên biến mất của chiếc xe ô tô tối qua, không hiểu
sao cô bỗng tức giận.
“Không cần anh quan tâm.” Cô gửi đi một câu trả lời lạnh lùng, tiện tay xóa luôn tên anh trong danh sách liên hệ.
Vương Xán tiếp tục viết đề cương, cô cứ ngồi viết, tốc độ càng ngày
càng chậm, dường như cô mới nhận ra lúc trước cô đã làm chuyện gì. Cô
vươn vai rồi nằm gục xuống bàn.
Cũng không biết gục xuống bao lâu, chủ nhiệm Dương đi qua nhìn thấy,
hỏi cô: “Vương Xán, không sao chứ? Không khỏe thì đừng có cố ép mình.”
Cô không ngẩng đầu, uể oải nói: “Không sao, không sao. Tôi chỉ nghỉ
ngơi một lát thôi. Chủ nhiệm yên tâm đi, tôi sẽ tiếp tục làm bán mạng
đây.”
Chủ nhiệm Dương cười lớn bước ra. Anh luôn hiểu Vương Xán. Cô gái
trông có vẻ nũng nịu này không những ham học hỏi, khéo léo, hơn nữa làm
việc rất chăm chỉ, không sợ khổ, những công việc giao cho cô thường anh
không cần lo lắng.
Vương Xán nằm gục cho đến khi cánh tay bị trán đè lên tê dại không
còn cảm giác mới ngẩng đầu lên, đưa tay sửa lại mái tóc đang rối tung.
Cô không hiểu thái độ kích động vừa rồi của mình nhưng lại nghĩ: Thôi
vậy, lẽ nào mày vẫn còn có ý nghĩ cứu vãn hạnh phúc sao? Có cần thiết
phải giày vò bản thân như vậy không? Mặc dù hành động này vừa ấu trĩ vừa chẳng ra sao nhưng xóa tên anh đi, giống như xóa đi kí ức, kết thúc
triệt để cũng tốt.
Buổi tối Vương Xán đến bệnh viện truyền nước, về đến nhà thì cũng
không còn sớm nữa. Nhưng đúng như ông Vương Thao dự đoán lúc sáng, bà
Tiết Phượng Minh đi vào phòng của Vương Xán, xoa đầu nhìn cô trìu mến.
“Hình như đã hạ sốt rồi! Tiểu Xán, con rất mệt sao?”
Vương Xán chỉ nói “vâng” một tiếng.
“Vậy được, mẹ chỉ nói chuyện đơn giản với con một chút.” Bà chỉnh lại mái tóc bóng khỏe của Vương Xán, “Người con trai tối qua đưa con về là
ai vậy?”
“Một người bạn.”
“Tiểu Xán, con đã có bạn trai rồi! Con gái đoan trang một chút sẽ tốt hơn. Ngoài bạn trai ra đừng để người khác đưa về nhà, tránh hàng xóm dị nghị, cũng không để bạn trai con hiểu lầm.”
Vương Xán không nói lại lời nào.
Mẹ thấy cô ngẩn người thì càng nhẹ nhàng hơn, “Con là con gái mẹ, mẹ
biết con thế nào. Mẹ cũng không phải là người cổ hủ. Nhưng nếu cứ có
những người con trai khác đưa con về nhà, sẽ khó tránh khỏi người khác
nghĩ không tốt. Nơi chúng ta sống lại là khu tập thể của cơ quan bố con, hàng xóm đều là đồng nghiệp hoặc cùng một hệ thống, mọi người đều quen
biết nhau, có một số người cũng thích để ý những chuyện thế này.”
Vương Xán thở dài một tiếng, “Con biết rồi, mẹ, sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa.”
“Con và Tiểu Trần có phải đang có chuyện gì mâu thuẫn không? Tại sao
con đi truyền nước mà cậu ấy không đưa con đi? Cậu ấy thật sự bận đến
mức đó sao?”
Tim Vương Xán bỗng thắt lại, “Bọn con chia tay rồi!”
Bà Tiết Phượng Minh không ngờ cô lại trả lời thẳng như thế, ngẩn
người một lát rồi cuống lên, “Lần trước cậu ấy đến thăm con, không phải
hai đứa vẫn rất tốt sao? Sao lại nói chia tay là chia tay ngay thế?”
“Tính cách chúng con không h