Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324360

Bình chọn: 8.5.00/10/436 lượt.

ng Hiểu Thành có một cuộc hẹn mùa hè vô cùng vui vẻ,
nhưng quan hệ vẫn chưa thật sự thoải mái lắm. Đi mãi đi mãi, hai người
cách đám đông một khoảng khá xa, đi dần ra phía sau, hai người nói
chuyện trên trời dưới đất. Cả hai cũng biết rằng chuyện gì sắp xảy ra
nhưng vẫn không dám tiến lên.

Vương Xán không còn nhớ tại sao hai người lại ôm chặt nhau, khi nụ
hôn nóng bỏng đặt trên môi, cô vẫn còn chưa kịp phản ứng, phía trước đã
truyền lại giọng nói thảng thốt của Hà Lệ Lệ: “Hoàng Hiểu Thành, cậu
đang ở đâu thế?”

Hai người vội vã tách nhau ra, nhất thời xấu hổ không dám nhìn người
kia, tay vẫn đang nắm chặt chưa kịp buông. Các bạn học đứng sau nhìn
thấy, bắt đầu chọc ghẹo hai người. Hoàng Hiểu Thành vô cùng bình thản,
còn Vương Xán lại căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, sau khi quay
về trường, nhìn thấy sắc mặt của Hà Lệ Lệ cô mới nhận ra một vài chuyện, phản ứng của mình quá đỗi chậm chạp.

Vương Xán ngồi ôm đùi, ngây người suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có
điều gì đó kì lạ, cô quay sang nhìn Hoàng Hiểu Thành, anh đang mỉm cười
nhìn cô, rõ ràng biết cô đang nghĩ những gì, khiến cô cảm thấy vô cùng
thẹn thùng.

Có điều từ trước đến nay Hoàng Hiểu Thành thuộc dạng người hiểu
chuyện, biết dừng chân đúng lúc, không hề nhân cơ hội nói bất cứ điều
gì, mà nằm xuống mặt đất. Khoảng thời gian hơn hai năm nay, ở thành phố
rộng lớn này, anh thịnh thế, gặp thời cũng được, sức cùng lực kiệt cũng
được, thế nhưng những khoảnh khắc tĩnh lặng, yên ả thế này thật sự quá
ít để có thể dừng chân, nghỉ ngơi, nhớ lại khoảng thời gian sinh viên vô ưu vô lo. Anh bất giác than dài đầy thư thái: “Sau khi tốt nghiệp, nơi
khiến anh nhớ nhất trong trường chính là nơi đây. Mùa thu đầu tiên đến
với Thượng Hải, anh thấy trên tạp chí một tấm ảnh chụp về rừng cây bạch
quả, rất muốn tới ngắm tận mắt. Thế nhưng khi mới đi làm, anh thực sự
không điên đến mức xin nghỉ phép chỉ vì lí do này.”

Mãi lâu sau anh không nghe thấy Vương Xán ngồi bên nói gì, liền quay
đầu nhìn, cô đang chăm chú nhặt những chiếc lá rơi trên mặt đất, lá bạch quả vào mùa thu có sắc vàng tươi tắn, vô cùng diễm lệ, hình dạng cũng
mỹ miều. Còn Vương Xán ngây người nhìn vào những chiếc lá cây, tâm hồn
như thể treo ngược cành cây, đây có lẽ là lần đầu tiên anh thấy cô như
vậy.

“Em làm sao thế?”

Cô định thần lại, mỉm cười đáp: “Không sao cả.”

Trong lòng Hoàng Hiểu Thành chợt dâng trào một thứ tình cảm ấm áp,
nhưng vẫn mỉm cười nói: “Tiểu Xán, anh vẫn luôn cho rằng em sẽ không thể nào u buồn, sầu muộn như những cô gái lãng mạn khác.”

Vương Xán liếc nhìn anh rồi nói: “Anh cũng có lúc nhớ về trường cũ,
điều này thực sự khiến em cảm thấy kinh ngạc. Em cũng luôn cho rằng anh
chỉ biết nhìn về tương lai phía trước, chứ không thể cảm tính như thế
này được.”

Hoàng Hiểu Thành nhất thời nghẹn giọng, im lặng một lúc, anh mới nhẹ
nhàng lên tiếng: “Thực ra thì anh đang nhớ em, Tiểu Xán, nỗi nhớ da
diết.”

Vương Xán nghe vậy chết lặng người. Chim chóc đang nhảy nhót, hót ca
ríu rít trên cành cây, lá cây rơi đầy mặt đất thi thoảng kêu lên xào xạc do bị người đi lại giẫm lên, không khí đột nhiên tĩnh lặng vô cùng.

Hoàng Hiểu Thành vẫn nằm trên mặt đất, nheo mắt nhìn bầu trời xuyên
qua các tán lá. “Tiểu Xán, chúng ta có thể làm lại từ đầu được không?”

Vương Xán vẫn giữ nguyên thái độ ngây thần như trước, cầm trên tay
chiếc lá bạch quả, mãi một hồi lâu chẳng hề đáp lại anh. Hoàng Hiểu
Thành cũng đành chịu trận, lại cảm thấy buồn cười, ngồi dậy lấy chiếc lá trong tay cô, lúc này cô mới định thần lại.

“Đừng có lấy chuyên này ra làm trò đùa nữa.” Vương Xán đanh mặt lại.

Hoàng Hiểu Thành im lặng nhìn cô, thái độ không còn đùa cợt như trước nữa. Vương Xán tâm trí rối bời, lảng tránh ánh mắt của anh, tức giận
suy ngẫm: “Quả nhiên là Hà Lệ Lệ thông minh hơn mình rất nhiều, quả
nhiên mình đã chậm chạp, ngây ngốc đến nực cười.”

Vương Xán lên tiếng với giọng ổ sở: “Trên diễn đàn của trường anh
không bàn luận về địa điểm chia tay rồi quay lại với nhau thì nên gặp ở
địa điểm nào sao? Em dám đảm bảo lên tiếng yêu cầu chuyện này khi đi
trên nơi đầy ắp kỉ niệm trước kia không phải là một ý hay. Hồi ức nếu
không vui vẻ, bắt đầu lại sẽ chỉ là một trò cười mà thôi. Hồi ức mà quá
đẹp, lại càng khiến người ta không biết tại sao phải chia tay, vậy nên
chẳng cần thiết phải nói đến chuyện gương xưa lại lành.”

“Anh biết rằng vẫn còn nợ em một lời giải thích.”

“Không… không cần thiết nữa, thật đấy. Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi.”

“Tiểu Xán, anh có thể khẳng định rằng em đã từng yêu anh.” Hoàng Hiểu Thành vẫn nhìn cô đắm duối. “Thế nhưng anh không dám khẳng định liệu em đã từng hận anh chưa?”

Vương Xán im lặng, không nói gì.

“Có đôi lúc, anh có một suy nghĩ ấu trĩ thế này, anh hy vọng em hận
anh, như vậy ít nhất em cũng không quên anh. Còn hầu hết thời gian còn
lại anh thường nghĩ, anh hoàn toàn không hề có tư cách yêu cầu em phải


Polaroid