
ể đếm trên đầu
ngón tay. Bố mẹ em chiều chuộng em quá, yêu cầu duy nhất với em chính là em vui vẻ, thế nên em rất tự nhiên tiếp nhận sự quan tâm, chăm sóc của
bố mẹ, không có mơ ước cao xa và hoàn toàn mãn nguyện với công việc hiện tại. Hiểu Thành, có lẽ anh đã dùng kí ức của mình thần tượng hóa, hoàn
mỹ hóa em lên mà thôi.”
“Em cảm thấy anh là kiểu người dùng đôi mắt màu hồng nhìn về quá khứ sao?”
“Có những lúc hồi ức lại chuyện cũ, không tránh khỏi việc lí trí phải nhường chỗ cho cảm tính.”
“Em đích thực là rất biết cách an ủi anh.” Hoàng Hiểu Thành mỉm cười
nói: “Vậy em hãy nói cho anh nghe, làm việc hơn hai năm rồi, em đã bao
giờ chịu khổ chưa? Lẽ nào đồng nghiệp, cấp trên đều yêu thương em như bố mẹ, công việc của em vẫn luôn thuận lợi không gặp chút trắc trở nào
sao?”
Không chịu khổ mới lạ! Vương Xán mỉm cười đầy phiền muộn. Thi vào làm trong tòa soạn đã khó, lúc làm phóng viên thực tập, có quá nhiều thứ
cần phải học hỏi, bị lãnh đạo, tiền bối, cấp trên sai vặt đến chóng cả
mặt, bản thảo viết bị chữa lên chữa xuống là chuyện thường tình, thi
thoảng viết bài cho tòa báo khác, cấp trên còn chưa nói gì, bản thân đã
sợ chết khiếp.
Mang theo nỗi đau thất tình, khó khăn lắm mới vượt qua được thời gian hai tháng thử việc, cô được phân tới bộ phận kinh tế, cố gắng nỗ lực bổ sung kiến thức bất động sản, đã từng phải leo tới mười mấy tầng lầu
dưới thời tiết nắng gắt, suýt chút nữa là cảm nắng. Cô cũng đã từng xử
lí đơn tố cáo, kiến nghị của người dân, sau đó bị nhà doanh nghiệp chạy
tới tận tòa báo chửi cho một trận thừa sống thiếu chết, sau đó còn bị
người phụ trách bên bộ phận quảng cáo trách móc là không biết đại thể,
ảnh hưởng đến nguồn thu nhập quảng cáo của tòa soạn.
Bản thân Vương Xán cũng cảm thấy hiếu kì, những người được chiều
chuộng ở nhà, ở trường học, sau khi bước vào xã hội không ngờ vẫn có thể tiếp nhận được sự thật rằng không còn ai chịu bao bọc, chăm sóc, chiều
theo ý mình như trước nữa. Cô từ từ thích ứng với tất cả mọi quy tắc ở
nơi làm việc, thậm chí không hề oán thán với cha mẹ, từ từ vượt qua mọi
khó khăn mà không hề cảm thấy uất ức gì.
Thế nhưng bây giờ cô không muốn nói những điều này, vậy nên chỉ bình
thản lên tiếng: “Công việc mà, chẳng qua chỉ là một quá trình thích ứng
mà thôi.”
“Đúng thế, thích ứng. Thấy Hà Lệ Lệ cũng có thể thích ứng với cuộc
sống và công việc ở Thượng Hải, anh mới thấy lúc đó đã quá thiếu lòng
tin ở em.”
Nhắc đến Hà Lệ Lệ, Vương Xán liền nghiêm túc lên tiếng: “Hiểu Thành,
em vẫn nhiều chuyện, muốn nói thêm một câu nữa, có lẽ cả cuộc đời này,
anh chẳng thể nào tìm được một Hà Lệ Lệ thứ hai đối xử với mình tốt như
vậy đâu.”
Hoàng Hiểu Thành quay sang nhìn cô, lại nằm xuống mặt đất, nhìn bầu
trời rồi nói: “Vương Xán, em đang làm tổn thương lòng tự tôn của anh
đấy. Anh đang thành thật bày tỏ với em rằng anh vẫn còn yêu em, hy vọng
hai chúng ta có thể bắt đầu lại, vậy mà em lại tiến cử cho anh một người phụ nữ khác. Lần trước anh đã nói rõ rồi, cô ấy đối với anh tốt, anh
biết điều đó. Thế nhưng đáng tiếc một điều, anh không yêu cô ấy.”
“Xin lỗi, em nhắc tới Hà Lệ Lệ chỉ vì muốn nói rằng, e là quan hệ
giữa chúng ta từ trước đến nay chưa thể nào tới mức độ không cần biết
kết quả mà yêu thương và trách nhiệm hết mình như vậy.”
Câu nói này khiến Hoàng Hiểu Thành ngây lặng người đi.
“Anh cho rằng tình yêu của em không đủ sâu đậm đến mức đồng ý cùng
anh tới Thượng Hải chịu khổ, có lẽ anh phán đoán không hề sai. Có điều,
em cũng có một phán đoán của riêng mình, em cho rằng tình yêu của anh
với em cũng yếu mềm như vậy, thậm chí anh không hề dự định tiếp nhận một lời từ chối như mình đã thấy trước.”
Hoàng Hiểu Thành vẫn im lặng không nói gì.
“Nói điều này không phải để phê bình, đánh giá gì anh hết, thời gian
chúng ta ở bên nhau không đủ dài, nhưng vẫn cứ để lại kí ức trong nhau,
chỉ đơn giản vậy thôi. Còn về việc muốn làm lại từ đầu thì em cảm thấy,
thời gian hai năm, cuộc sống của chúng ta đã có quá nhiều thay đổi,
chẳng thể nào quay lại trước kia nữa.”
“Chẳng thể nào quay lại trước kia nữa… Đây cũng là một câu được nhắc
đến nhiều nhất trên diễn đàn bàn luận về tình yêu sinh viên. Đừng cho
rằng anh quá tự phụ, Tiểu Xán, anh đã hạ quyết tâm lớn, mới dám nói với
em những lời này. Bây giờ anh đã có một công việc có thể coi là tiền đồ
xán lạn, thế nhưng nói cho cùng vẫn phiêu dạt ở thành phố khác, chỗ ở
bất định, tích lũy không nhiều, chẳng khác nào hai năm trước, anh không
chắc chắn có thể cho em cái gì không. Anh chỉ biết rằng, anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối đoạn tình cảm này, nếu anh còn không thổ lộ thì sẽ mãi
mãi không còn hy vọng níu kéo được em nữa.”
“Anh chỉ muốn níu giữ lại những hối tiếc trong quá khứ…”
“Em đừng có nói móc anh mãi thế, cũng đừng vội vàng từ chối. Tiểu
Xán, anh có thể nhận ra bây giờ em không vui, hãy cho anh một chút thời
gian, để chúng ta thử xem có khả năng quay lại như trước được không.”