Teya Salat
Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324355

Bình chọn: 9.5.00/10/435 lượt.

ần phải chú trọng nhiều công tác khác nữa.”

Cô lại tự nhắc nhở bản thân phải làm việc thật tốt thôi!

Ngày tiếp theo, đứng trước cổng phía nam trường đại học Khoa học tự
nhiên mà trước kia Hoàng Hiểu Thành từng theo học, Vương Xán cảm thấy
vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Trường đại học Khoa học tự nhiên cũng được coi là trường khá nổi
trong nước, khuôn viên trường lớn, phía sau lại có một ngọn núi nhỏ
trồng rất nhiều cây bạch quả, cứ vào tiết trời giữa thu thế này, chính
là lúc lá cây bạch quả vàng rộ một khoảng trời, phong cảnh vô cùng tươi
đẹp.

Trường Vương Xán học trước kia cách nơi này không xa, trước đây khi
còn đi học, cô cũng thường xuyên cùng bạn học đến đây chơi. Sau khi yêu
Hoàng Hiểu Thành, số lần cô tới đây càng lúc càng nhiều thêm.

“Em đang nghĩ gì thế?” Hoàng Hiểu Thành vội vã đến, thấy Vương Xán liền lên tiếng chào cô.

Vương Xán nhìn Hoàng Hiểu Thành, lại nhìn bản thân, không nhịn được
mà bật cười thành tiếng. Hôm nay, hai người không hẹn mà cùng mặc quần
bò, đi giày thể thao, trông chẳng khác gì mấy nam nữ sinh viên trong
trường. “Không ngờ chúng ta lại cùng giả trang thành sinh viên, quá mức
vô sỉ.”

“Từ sau khi tốt nghiệp, anh chưa từng quay về trường, nhìn đám sinh
viên này là biết, cho dù ăn mặc giống chúng đến độ nào, cũng chẳng bao
giờ có được tâm thái, tinh thần thoải mái, thơ ngây như chúng được nữa.”

Đây cũng chính là cảm giác của Vương Xán, lúc nãy điều khiến cô cảm
khái chính là những khuôn mặt vô ưu vô lo này. Cô lắc đầu lên tiếng:
“Nhưng em lại không hề cảm thấy tiếc nuối vì chuyện này, nói cho cùng
con người ai mà chẳng lớn lên, có được một vài thứ, lại mất đi một vài
thứ khác, điều này là tất yếu.”

“Nếu đánh mất đi thứ mà mình hoàn toàn không muốn mất thì phải làm sao?”

Vương Xán lặng người đi, rất khó để trả lời những câu hỏi mang hàm ý
sâu xa kiểu này, cô chỉ đành nói: “Hiếm khi đến đúng lúc lá bạch quả đẹp nhất, chúng ta đi thôi, lên núi ngắm lá cây.”

Thời tiết hôm nay thật tuyệt, trời cao mây trắng, ánh mặt trời sau
buổi trưa hiền hòa, ấm nóng, làn gió mang theo không khí mát thi thảng
thổi qua, khiến cho con người cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ
chịu. Hai người đi dọc theo con đường hai bên đường trồng đầy cây, từ từ tiến ra phía sau trường học, tòa nhà giảng đường màu ghi phía trước,
hai bảng thông báo dán chi chít những tờ quảng cáo màu xanh đỏ, sặc sỡ,
những sinh viên nói chuyện cười đùa vui vẻ đi bộ hoặc đạp xe lướt qua…
Những tháng ngày sinh viên vui vẻ mà giản dị cách đây không xa đó trông
thật giống với cảnh tượng trước mắt. Chỉ có điều đi trên cùng một con
đường đó, biết chắc rằng thời gian đó đã qua đi không bao giờ trở lại,
hai người nhất thời lặng im không nói gì.

Lại đi qua một tòa nhà giảng đường, cả một cảnh tượng vàng kim chói
rực hiện lên trước mắt, màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp đó khiến con người ta
bất giác phấn khởi hẳn lên. Đây chính là cảnh tượng mà Vương Xán yêu
thích nhất, giống hệt như lần đầu cô đặt chân đến đây, chạy thật nhanh,
thật nhanh, xông thẳng lên đỉnh núi, khi đứng lại đã mệt đứt hơi, tay
chống đầu gối thở không ra hơi.

Bước chân của Hoàng Hiểu Thành không hề chậm hơn Vương Xán, nhưng
tinh thần lại sảng khoái, hiển nhiên thể lực mạnh khỏe, dẻo dai hơn cô
nhiều.

“Em thực sự già rồi, trước kia chạy lên núi không hề hấn gì, bây giờ lại thở gấp thành mức độ này, trời đất ơi.”

“Em vừa khỏi cúm mà, mau ngồi xuống, lau khô mồ hôi đi, đừng để bị cảm lạnh nữa.”

Hôm nay vẫn chưa phải cuối tuần, không có nhiều sinh viên lên đây đọc sách, thỉnh thoảng cũng có những đôi tình nhân quấn quýt, dạo bộ trên
này, hoặc ngồi xuống hóng ánh nắng ấm áp ban chiều.

Vương Xán và Hoàng Hiểu Thành ngồi dưới bóng một cây bạch quả lớn.
Hoàng Hiểu Thành nhìn ngó xung quanh rồi bật cười nói: “Trên trang web
của trường học có một mục tổ chức hoạt động thường niên, các cựu sinh
viên của trường kể về nơi đầu cầm tay, trao nụ hôn đầu của mình với bạn
gái, có rất nhiều phản hồi khác nhau. Em đoán xem, những nơi thuộc top
đầu là những nơi nào?”

Vương Xán bất giác mỉm cười, đáp án quá dễ để đoán ra. So sánh với
cảnh vật của các trường đại học quanh đây, trường đại học Khoa học tự
nhiên vẫn luôn nổi tiếng nghiêm ngặt học hành, thế nhưng sinh viên nơi
đây không phải là những con mọt sách, ngốc nghếch, đến khi họ yêu ai
cũng không hề kém lãng mạn hơn bất cứ sinh viên trường nào khác. Ngọn
núi với những cây bạch quả này chất chứa những kỉ niệm tuổi thanh xuân
của họ. Điều quan trọng hơn là, nơi này thực sự cũng chính là nơi họ
trao nụ hôn đầu, sau đó bắt đầu chuyện tình lãng mạn.

Lúc đó, vừa bắt đầu học kì mới, đúng vào thời khắc đầu thu, cây bạch
quả vẫn chưa chuyển sang màu vàng sẫm. Ánh nắng còn rực rỡ, xán lạn hơn
hôm nay nhiều, nhiệt độ đương nhiên cũng cao hơn. Có điều, Vương Xán với Hoàng Hiểu Thành không hề tới đây đơn dộc, mà đi cùng rất nhiều những
bạn sinh viên nam thanh nữ tú.

Vương Xán và Hoà