
ợp nhau.”
Câu trả lời chung chung như vậy tất nhiên không thể làm bà Tiết
Phượng Minh chấp nhận, “Nhìn cậu ấy có vẻ rất được, vừa chín chắn lại
vừa có khí chất, tính cách đó sẽ bổ sung cho con. Sao hai đứa lại cãi
nhau thế? Trong chuyện này không nên quá tùy tiện.”
Vương Xán im lặng không nói.
“Tiểu Xán, không phải mẹ muốn can thiệp vào chuyện của con. Nhưng việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời con…”
“Thời gian con quen biết anh ấy quá ngắn, còn cách xa khoảng thời gian cả đời người.”
Giọng điệu bình thản của Vương Xán làm bà Tiết Phượng Minh sững sờ: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Mắt Vương Xán sụp xuống, “Không có gì, thật đấy mẹ ạ. Mẹ đừng nhắc đến nữa. Con muốn đi ngủ rồi. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Vương Xán quay đầu nằm lên giường, mắt nhắm lại không muốn tiếp tục
nói chuyện. Bà Tiết Phượng Minh dường như bị giật mình về bộ dạng khác
thường của con gái, muốn nói nhưng lại thôi. Bà giúp cô đắp chăn, tắt
đèn rồi đi ra ngoài.
“Không biết Tiểu Xán đã giấu chúng ta bao lâu. Con gái lớn rồi, không phải chuyện gì cũng kể hết với chúng ta nữa rồi.” Bà có chút thất vọng, lại có chút lo lắng, “Thảo nào mà dạo này con bé lại gầy đi nhiều như
vậy.”
Ông Vương Thao liếc nhìn vợ, nhưng không nói gì. Bà có chút tức giận, “Sao vậy? Tôi đã bàn bạc với ông rồi mới đi nói với nó. Đây đều là vì
muốn tốt cho con gái mà.”
“Bà luôn coi nó như trẻ con, chuyện gì cũng muốn lo lắng. Nhưng cũng
có lúc đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của con bé. Không nhận ra là
con bé giấu chúng ta cũng chỉ vì không muốn chúng ta lo lắng sao?”
Bà Tiết Phượng Minh bỗng chốc trầm ngâm.
Sau một thời gian chuẩn bị căng thẳng, hội thảo nghiên cứu tình hình
nhà đất ở Hán Giang đã được tổ chức tại một khách sạn theo đúng dự định.
Cuộc hội thảo lần này nhận được tài trợ của một doanh nghiệp lớn
trong thành phố, mời đến đây mấy vị đại diện thương nhân và nhà kinh tế
học nổi tiếng trong nước, tất cả những cao thủ trong giới đều lên tiếng
bình luận, có ý kiến quý giá, có ý kiến gây ngạc nhiên, không ít ý kiến
lại đối nghịch với nhau, khiến cho buổi thảo luận càng trở nên đặc sắc,
tinh tế.
Nguy cơ khủng hoảng kinh tế nước Mỹ đã ngày càng gây ảnh hưởng rõ
rệt, so sánh với hội đàm vào lúc cuối xuân đầu hạ, lần này thái độ của
các khách mời có phần thay đổi. Họ hết sức thận trọng, tỏ ra lạc quan,
trịnh trọng giải thích chính sách của chính phủ hiện nay có tác dụng gì
đối với việc phát triển bất động sản.
Trong hội nghị cũng tổ chức một cuộc phỏng vấn riêng rẽ, khi phỏng
vấn đến người vừa đảm nhiệm vai trò phó phòng tín dụng ngân hàng thay
Trần Hướng Viễn. Nhìn thấy người ta mặc bộ âu phục làm việc quen thuộc,
Vương Xán bất giác ngây người trong giây lát.
Việc có mối tình ngắn ngủi cùng cô liệu có gây ra ảnh hưởng gì với
người đó hay không? Có lẽ cũng đành để mọi chuyện trôi qua như vậy thôi. Không biết phải bao lâu nữa mới có thể khôi phục lại tình trạng bình
thường như trước kia? Cái được gọi là bình thường phải chăng giống như
khi chưa từng xảy ra chuyện gì? Nếu một chuyện tình thực sự đã từng xảy
ra sau cùng biến mất không dấu tíchliệu chăng khiến con người ta bi
thương, ai oán?
Những suy nghĩ này chợt hiện lên trong đầu Vương Xán khiến cô mơ màng, ngây lặng.
Hội nghị diễn ra quá nửa, di động của Vương Xán bỗng reo lên, là
Hoàng Hiểu Thành gọi tới, cô ra ngoài nhận máy, tiện thể hít thở chút
không khí trong lành. Anh nói rằng anh sắp đi công tác, sau đó trịnh
trọng mời cô ngày mai cùng tới trường cũ ngắm cây bạch quả.
Vương Xán do dự một hồi, tâm trạng đang rối bời, đích thực nên ra
ngoài hít thở không khí trong lành, thế nhưng bản năng lại mách bảo cô
rằng vào lúc này đi lại quá thân thiết với Hoàng Hiểu Thành dường như
không phải là hành động sáng suốt cho mấy.
“Ở hội thảo của trường, anh đã nhìn thấy lá bạch quả mấy ngày nay vừa đúng độ đẹp nhất, chỉ vài ngày nữa thôi gió lớn thổi qua, lá cây sẽ
rụng hết đấy. Mọi thứ không chờ mình đâu, em đừng do dự thêm nữa.”
“Thế nhưng sáng ngày mai em còn một cuộc phỏng vấn nữa, làm gì có thời gian đi tiêu khiển cùng anh.”
“Sáng mai anh cũng phải đến trông hiện trường dự án, chúng ta hẹn nhau vào buổi chiu, anh sẽ tới đón em.”
“Được thôi!” Vương Xán suy tính một hồi, ngày mai có cuộc phỏng vấn
tại hội nghị, những cuộc phỏng vấn kiểu này thường chỉ cần mang theo một chút đồ, không tốn nhiều thời gian, phải sang tuần sau mới phải giao
bản thảo, không cần viết bài gấp. “Không cần anh phải đón, chúng ta hẹn
nhau ở cổng trường là được rồi. Ừm, em sẽ gọi điện cho anh. Được, gặp ở
cửa nam nhé. Bây giờ em đang có chút việc, không nói thêm nữa.”
Vương Xán c崠di dộng, quay người đẩy cánh cửa lớn đi vào phòng hội
nghị, giọng phát biểu của khách mời vang vọng bên tai: “… Nhân tố của
chính sách này mãi mãi là trọng điểm mà chúng ta cần phải suy ngẫm. Muốn thị trường nhà đất phát triển một cách lành mạnh thì c