Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Thanh Mai Của Chàng Trúc Mã Của Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324473

Bình chọn: 8.00/10/447 lượt.

iểm nữa, kéo dài hai bên bờ sông rồi là những cây hoa dại. Màu xanh biếc của lá cây dong làm nước có màu trong xanh tự nhiên. Phong cảnh khiến con người ta như
vui tươi hơn. Ngồi trên xuồng cao su xuôi dòng, gió nhè nhẹ thổi trên
mặt nước, mọi người ai cũng cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm.

Vương Xán vẫn ngồi trong lòng Trần Hướng Viễn. Cô mong rằng dòng sông nhỏ này cứ dài mãi. Nếu cứ lênh đênh như thế này đến già, không có
những chuyện vặt vãnh làm đau đầu, không có phiền muộn nơi trần thế, thì có lẽ đó chính là cảnh trong lời bài hát “Hận không thể bạc đầu trong
một đêm” mà cô từng hát. Nỗi thương cảm đến bất ngờ như vậy làm cô có
chút sợ hãi nhưng lại có chút tự chế nhạo. Vương Xán nhẹ nhàng quay đầu, Trần Hướng Viễn đang nhìn về nơi xa xăm, dường như hoàn toàn không cảm
nhận được sự xao động trong lòng cô. Thế nhưng cánh tay anh ôm cô rất
chặt, ngực anh áp sát vào lưng cô, làm cô có cảm giác an toàn và lưu
luyến.

Sau khi lên bờ, họ thay quần áo đã ướt tại một địa điểm cuối thị trấn nhỏ, ăn cơm làm từ nông sản rồi trở lại khu vực đã dự định cắm trại.
Mọi người đều lấy lều bạt ra dựng lên.

Trần Hướng Viễn và một người đàn ông nữa giúp Vu Lâm dựng lều trước.
Vương Xán muốn giúp họ nhưng lại chẳng đến lượt nên đành ngồi một chỗ
nhìn. Cũng giống như lúc pha café, anh ung dung thong thả, động tác nhịp nhàng tự nhiên, dường như không có một động tác thừa nào.

“Hướng Viễn luôn rất cẩn thận.” Cô đang nhìn anh say mê, Vu Lâm không biết từ đâu bước tới ngồi cạnh cô: “Làm bạn gái anh ấy có lẽ là một sự
tận hưởng tuyệt vời.”

Vương Xán có chút bối rối vì cái nhìn ngẩn ngơ của mình với Trần
Hướng Viễn: “Đi chơi thế này vui thật đấy, tôi ghét nhất là đi thăm quan với đoàn du lịch.”

“Những người có cùng sở thích ở câu lạc bộ không ít, đây không phải
là lần đầu tiên chúng tôi đi chơi như thế này. Trong câu lạc bộ xe hơi
mỗi người có một sở thích, hầu hết mọi người thích ra ngoài đem theo lều bạt, đèn pin… kiểu như thế này, thế nhưng tôi lại không nằm trong số
đó. Nếu đem ra so sánh, thật ra tôi vẫn thích cảm giác được lái xe trên
đường.”

Lúc này họ đã dựng lều xong, đang tiếp tục dựng sang chiếc lều khác.

Vu Lâm đột nhiên nói: “Vương Xán, cảm ơn cô.”

Vương Xán không hiểu nói: “Chị Vu Lâm, tôi có giúp được gì cho chị đâu, đều là Hướng Viễn giúp chị đấy chứ.”

“Cảm ơn cô đã không nói chuyện tôi đi tìm La Âm tâm sự với bất kì ai.”

“À, điều này…” Vương Xán bất an nói: “Đừng khách sáo.”

Vu Lâm lặng nhìn về phía trước: “Hôm đó gặp cô ở quán Lục Môn. Tôi
giật mình nghĩ ra rằng cô cũng là phóng viên ở tòa soạn đó. Sau khi bước ra, tôi lập tức gọi điện cho La Âm, cô ấy nói cô là bạn thân của cô ấy, nhưng cô ấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ. Cô ấy cũng đảm bảo cô sẽ không
tò mò tìm hiểu những chuyện riêng tư của người khác.”

“Nếu đã lên báo, tôi sẽ xem, có lúc sẽ thảo luận với La Âm. Nhưng nếu chưa lên báo thì cô ấy sẽ không tiết lộ với bất cứ ai, tôi cũng không
bao giờ đi nghe ngóng.”

Vu Lâm cười gượng gạo: “Tôi vốn… gặp một chuyện đau đầu, muốn giấu
tên kể một câu chuyện, nhưng sau khi nhận ra cô, tôi cảm thấy suy nghĩ
của bản thân thật hoang đường. Chỉ cần là người quen thì đều có thể đoán ra đó là tôi. Tôi vẫn chưa đến mức phải dùng cách này để kêu oan với cả thế giới. La Âm rất khoan dung, rất hiểu người khác. Bài đã viết gần
xong rồi, tôi nói muốn thay đổi ý kiến, cô ấy lập tức đồng ý không đăng
nữa. Lãng phí thời gian và tâm sức của cô ấy, tôi thật sự rất xin lỗi.”

Vương Xán an ủi Vu Lâm nói: “Đừng nghĩ những về chuyện này nữa. Quy
định của chuyên mục thổ lộ tâm sự là tôn trọng sự riêng tư và quyền
quyết định của người kể. Tôi nhớ La Âm từng nói với tôi, những người gặp cô ấy đến sau cùng có tới một phần năm số người thay đổi ý kiến, không
muốn để tâm sự của mình được đăng báo. Cô ấy đã quen từ lâu rồi.”

“Cho dù thế nào cũng cảm ơn cô đã không đi dò hỏi La Âm, cũng không
kể chuyện này với Hướng Viễn.” Vu Lâm đứng dậy: “Tôi đến ven sông đi dạo một chút. Lát gặp lại nhé!”

Hơn hai mươi chiếc lều đã được dựng xong. Thành viên trong câu lạc bộ xe hơi hầu hết đi theo từng cặp. Người đến ven sông tản bộ, người tụ
tập lại uống bia nói chuyện. Trần Hướng Viễn đi bàn bạc với một người
khác về lịch trình của ngày hôm sau. Vương Xán có chút mệt mỏi. Hơn nữa
cô cũng không quen biết những người khác, chỉ một mình nằm trên tấm đệm
trong lều, hai tay kê dưới đầu ngắm nhìn bầu trời sao.

Đêm mùa hè không mây ở miền núi, nước chảy róc rách, gió hiu hiu thổi mang theo không khí trong lành lẫn mùi cỏ và hương hoa. Trong khu rừng
sâu thẳm và tĩnh mịch vô số những ngôi sao hiện lên rõ trên nền trờịch,
trăng đầu tháng hình lưỡi liềm, khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt
không hiểu đêm nay là đêm nào.

Không biết sau bao lâu, Trần Hướng Viễn bước đến ngồi cạnh Vương Xán, tay anh vuốt nhẹ phần vai hở ra của cô. Cô giật thót mình co rúm lại,
Trần Hướng Viễn thấy vậy liền cười nhẹ.


XtGem Forum catalog