
ệu và lập tức rời khỏi cuộc sống của chúng tôi ngay!”
Những móng tay cô ấn sâu vào da thịt đến mức đau rát, lúc này cô không
ngăn được những giọt nước mắt nữa, cứ mặc cho chúng tuôn ra xối xả, rơi
tí tách xuống tấm nệm trắng tinh.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, cũng không biết cô đã hít thở thật sâu bao
nhiêu lần mới có thể thốt ra thành câu nói:
“ Không cần. Cả đời này, tôi cũng không muốn mắc nợ gia đình các người nữa. Làm ơn để tôi yên!”
Người đàn ông tóc đã lấm tấm vài sợi màu bạc khẽ run người, nụ cười
càng lúc càng hiện rõ trên môi, đáy mắt không tránh nổi sự khinh thường
chán ghét cực hạn:
“ Cô lấy cũng được, không lấy cũng được. Nhưng đừng để tôi phải nhìn thấy mặt cô lần nữa!”
Sau khi đặt cọc tiền 100 triệu xuống bàn, người đàn ông đó hằn học sải
bước ra khỏi cánh cửa, chẳng mấy chốc thân hình già nua đó cũng biến mất khỏi tầm mắt cô rất nhanh chóng.
Âm thanh cánh cửa
đập mạnh vào tường như tạo thành một cái gai vô cùng nhức nhối trong tim cô, khiến đôi chân mày khẽ cau lại vì đau đớn. Xung quanh vang lên đầy
đủ mọi âm thanh hỗn tạp, tiếng xe cộ, bước chân qua lại, hay là những
chiếc lá xào xạc bên cành cây ngoài cửa sổ càng làm tim cô thêm nặng nề
khó thở.
Cơn tức ngực trào lên cổ họng, hơi thở càng
trở nên dồn dập hơn. Cô ngồi dựa vào thành giường, sắc môi trắng bệch
không còn sức sống.
Nhớ đến Kevin, khóe mắt cô lại một lần nữa cay xè. Mọi kỷ niệm trước mắt không ngừng tái hiện trong đầu
như dòng sông ào ạt chảy xiết, chứa đựng một tình cảm chất chứa không
thành lời.
Cô nhớ đến ánh mắt anh khi cười, khi ôm cô
vào lòng, khi bịn rịn quấn lấy môi cô không rời, hay bá đạo một cách
đáng yêu. Mọi thứ của anh, tất cả những thứ trên người anh, cô đều nhớ
hết tất cả.
Tình yêu của Kevin dành cho Jessica, có lẽ sẽ chấm dứt nếu như ngày đó anh không vì cô mà quay về nước, không vì
cô mà đến gần Một Mắt, và cũng không mất bình tĩnh đến nỗi đem mảnh đất
bên quận 7 làm điều kiện trao đổi.
Anh mang đến cho cô những hồi ức tươi đẹp nhất, không phải là Phương Nhã chỉ biết đến thù
hận, mà là Jessica luôn vô tư vui vẻ. Cũng chính vì anh đã khiến con tim đã khép kín này biết thế nào là yêu thêm lần nữa.
Người đàn ông đó từng nói, không cần biết cô là Jessica hay Phương Nhã,
không cần biết quá khứ hay hiện tại của cô gái đáng thương này có ra
sao, chỉ cần biết người anh yêu là cô. Thế đã đủ rồi!
Dù gặp phúc hay họa, dù vui hay buồn, lúc nào Kevin cũng luôn xuất hiện
kịp thời để đến bên cô, khiến cô cảm nhận được sự hân hoan vui sướng khi được che chở, được yêu thương là như thế nào.
Nếu như có ai đó bảo rằng Kevin là phúc tinh của Phương Nhã, thì họ phải nên
đính chính lại rằng: chính Phương Nhã mới là khắc tinh của Kevin!
Anh cứu cô hai lần, nhưng cô cũng khiến anh xém chết hai lần. Định mệnh này rốt cuộc là nợ hay duyên?
Cứu cô khỏi Một Mắt, ngay cả trong giây phút cô sắp bước vào quỹ môn
quan, anh lại một lần nữa cất tiếng nói tha thiết của mình để kéo cô
quay trở về.
Vậy mà Phương Nhã này đã làm gì được tốt đẹp cho anh?
Vì cô mà anh đã tận tay đưa mảnh đất cho Một Mắt, để rồi bây giờ chính
mảnh đất bé nhỏ đó lại là một trong những thứ đe dọa đến cổ phần anh nắm trong tay. Hơn thế nữa, anh còn bị bọn người của ông ta đánh đập dã man đến mức suýt mất cả mạng sống của mình.
“ Tách!”
Nước mắt cô thấm ướt đầy áo, cơn tức ngực
dâng tràn trong lòng bật ra khỏi cổ họng, khiến cô không còn ngăn được
những tiếng khóc đau thương kia nữa. Mặc cho cơn đau giằng xé ruột gan,
con tim vụn vỡ thành trăm mảnh, cô cũng chỉ muốn khóc cho hết ngày hôm
nay thôi.
Yếu đuối ... cho hết ngày hôm nay thôi!
" Quốc Thịnh đã không còn, Cẩm Tú lại thành ra thế này. Em không muốn người tiếp theo sẽ là anh! Xin lỗi, Kevin!"
--------
Nắng tắt, đêm buông dần ...
Ngày cuối cùng của tháng 5 sắp tàn, Phương Nhã phải cố bước đi với đôi
chân yếu ớt ra khỏi bệnh viện, khi đi vẫn không ngừng dặn lòng rằng:
nhất định không được nhìn vào phòng bệnh của Kevin, càng không được phép nghĩ đến anh dù chỉ trong giây phút.
Nhưng cho dù có
cố gắng cách nào cô vẫn không làm được. Thậm chí vẫn khờ dại mong rằng
anh có thể níu giữ bước chân mình, ôm mình vào lòng thật chặt và nói:
“ Em muốn bỏ đi là bỏ đi sao, em nghĩ làm vậy là tốt cho anh sao? Nghe
cho kỹ, có chết anh cũng không để em đi. Không bao giờ!”
Mỗi bước đi của Phương Nhã một lúc chậm dần, cơn đau giằng xé trong
lòng càng thêm đau đớn. Cô biết cho dù lúc này có xoay lưng lại nhìn về
phía anh, anh cũng không thể nhìn thấy được cô lúc này đâu.
Sau vụ tai nạn ngày hôm qua, anh đã phải nằm viện với đôi chân bị bó
bột. Từ giờ trở đi, rất có thể sẽ không còn đi lại bình thường được nữa.
Nghĩ đến đây Phương Nhã lại muốn bật khóc. Vì cô mà
anh bị tước quyền được đi lại, khiến cơ đồ của khách sạn