
n cho tôi như vậy.
Nhìn thấy tôi, Hàn Văn
Hinh vui mừng vừa hét vừa nhảy cẫng lên, tôi cẩn thận sờ bụng hơi nhô
lên của bạn và hỏi: “Gần đây ăn uống thế nào? Có nghén nhiều không?”
Cô bạn đắc ý lắc đầu: “Cơ bản đã không còn nghén, ăn uống cũng ngon miệng. Cậu xem mình gần đây béo lên nhiều!” Vừa nói vừa khoe cánh tay cho tôi
xem.
Tôi cười lớn: “Phụ nữ mang thai đều như vậy, sinh con xong tự nhiên sẽ gầy đi.”
“Ừ, nhưng Khang Minh Huân cả ngày đi làm, mình không biết nấu cơm, trưa chỉ có thể ra ngoài ăn, cậu cũng biết một mình ra gọi món cứ kỳ kỳ. Mình
muốn chuyển về nhà ở hai tháng hoặc gọi mẹ lên chăm sóc mình, lại sợ
Khang Minh Huân suy nghĩ, cậu biết tính anh ấy, lòng tự trọng rất lớn.
May là cậu đến rồi, bọn mình có thể cùng đi dạo phố và cùng ăn cơm!” Hàn Văn Hinh vui mừng nói.
“Được, được, dù sao mình cũng rảnh, hôm nay đi với cậu!”
“Cậu và Văn Hạo sẽ sống cùng sao?”
“Cậu đều biết rồi sao? Lát nữa đưa cậu đến đó chơi, bữa tối ăn ở chỗ bọn mình nhé!”
“George Trần thì sao?”
“Sao là sao?”
“Cậu ấy chẳng còn chút cơ hội? Thật đáng tiếc.” Hàn Văn Hinh chép chép miệng.
“Bà bầu này, chăm sóc con đi! Có gì mà đáng tiếc cho cậu ta, đợi cậu ta thành ngôi sao rồi, đầy con gái chủ động đến nhà!”
“Nhưng thầy Văn Hạo cũng rất tốt... Khả Khả, cậu biết không, trong Viện bọn
mình mới xuất hiện một tiến sỹ vừa tốt nghiệp xinh đẹp, nghe nói vẫn độc thân! Cậu có thể phải quản chắc thầy Vũ, không thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thì chết!”
“Việc này từ bao giờ?”
“Nữ tiến sỹ hả? Cuối tháng 6. Sau khi báo cáo thì nghỉ hè, trong Viện hầu hết mọi người đều không biết tin này!”
Vũ Văn Hạo không hề nói với tôi.
Nhưng lúc này tôi không nghĩ nhiều. Sau khi nói với Hàn Văn Hinh lát nữa sẽ đến đón cô ấy, tôi liền về ký túc xá thu dọn đồ.
Khi đẩy chiếc vali ngập quần áo và sách đến nhà mới, Vũ Văn Hạo đã quay về. Anh vừa xếp bàn ăn nhỏ xinh ở ban công, vừa chỉ cho tôi xem: “Bình
thường khi mình ăn cơm dựa vào tường này, hai chiếc ghế là đủ, nếu Hàn
Văn Hinh và Khang Minh Huân cũng đến sẽ kéo đến giữa ban công, sau đó
dùng hai chếc ghế ở bàn máy tính, em thấy được không?”
Tôi nói không sao, sau đó từ phòng bếp rót nước mang cho anh.
Anh nằm lên sofa, thuận tay kéo tôi vào lòng, mãn nguyện nói: “Chà, bên
ngoài nhiệt độ cao thật, nóng chết đi được, ở nhà vẫn dễ chịu.”
Một lát sau anh lại nói bên tai tôi: “Coi như đã viên mãn. Ninh Khả giờ em không chạy nổi rồi?”
“Chưa chắc! Con người em khó tính, anh tiếp đãi không chu đáo, em sẽ “tạo phản” bất kỳ lúc nào!”
“Phải, đại nhân! Mãn nguyện rồi nhé? Được rồi, anh cũng nghỉ ngơi đủ rồi, giờ
chạy đi mua đồ ăn, tối làm cơm cho em, chúc mừng niềm vui chuyển nhà và
sống cùng nhau! Em đi đón Hàn Văn Hinh nhé!”
“Dạ.” Tôi gật đầu, lại tiện mồm hỏi: “Nghe Hàn Văn Hinh nói, trong trường chúng ta có một tiến sỹ mới xinh đẹp phải không?”
Văn Hạo đang thay dép ở cửa, nghe tôi nói thì đứng ngây người. Phát hiện
thần thái của anh không bình thường, một dự cảm không hay lập tức trào
dâng trong tôi.
Anh từ từ ngẩng đầu lên: “Phải là tiến sỹ mới tốt nghiệp ở Đại học Z... tên Liễu My.”
Đúng là sét đánh ngang tai.
Liễu My!
Trong một năm qua, cái tên này đã khiến tôi mất ăn mất ngủ, cũng khiến tình
cảm giữa tôi và anh đứng trên bờ vực. Khi tôi nghĩ rằng đã hoàn toàn
thoát khỏi cảm giác đó, nó lại cuồn cuộn kéo đến! Không, tất cả đều khác rồi, đối với tôi mà nói, chỉ còn là một cái tên trong quá khứ, hai chữ
tiếng Hán, giờ nó đại diện cho một người con gái tràn trề sức sống, là
người mà anh đã tự mình thừa nhận là người con gái hoàn mỹ nhất trong
mộng tưởng của anh, cô ấy không còn là giấc mộng trong anh, là ảo tượng
không thể với tới, giờ đây cô ta chính thức bước vào cuộc sống của anh,
trong cùng một phòng nghiên cứu, cùng hít thở chung một bầu không khí.
Văn Hạo thấy tôi nghi ngờ, vội vàng đến ôm chặt tôi “Ninh Khả... Khả Khả,
em đừng như vậy được không? Anh sợ em như vậy nên mới giấu em! Anh thề,
anh đối với cô ấy một chút cảm giác cũng không có! Cũng nói thật với em
Viện phân chỗ ở cho cô ấy sát chỗ anh, không muốn em nghĩ nhiều nên anh
chủ động đề nghị chuyển ra bên ngoài sống! Khả Khả, mình có được ngày
hôm nay không dễ dàng, hãy hứa với anh đừng nghĩ nhiều nữa được không?”
Tôi còn có thể nói được gì chứ? Kế hoạch của anh chu toàn như vậy, đã nghĩ đến mọi vấn đề, sắp xếp quá thỏa đáng.
Tôi gật đầu, khẽ nói: “Anh yên tâm, em không sao. Anh đi mua đồ ăn, em đi đón Hàn Văn Hinh.” Nói xong tôi đi nhanh ra cửa.
Tôi không muốn để anh thấy sự mềm yếu và nước mắt của tôi, ra khỏi cửa, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
5.
Khi Hàn Văn Hinh mở cửa, nhìn nước mắt trên mặt tôi, hoảng hốt: “Sao thế? Sao lại vậy? Vừa không phải vẫn tốt sao? Mau vào đi.”
Tôi vừa khóc vừa nói với cô ấy: “Văn Văn, cậu biết nữ ti