
ôi lấy lại tinh thần: “Cậu đừng lo! Nói với
mình trước sao cậu lại về muộn thế này? Ngày mai không cần quay phải
không?”
“Sợ cậu có chuyện nên xin nghỉ phép một ngày, tối mai mới quay lại Hồng Kông.” Nói xong cậu ta làm ảo thuật, lấy ra một hộp giấy
hình vuông từ sau lưng.
“Cheese cake? Mua từ tiệm mình thích
nhất!” Tôi kinh ngạc. Từ sau khi thưởng thức bánh này ở Hồng Kông, tôi
vẫn luôn nhớ mùi vị của nó, đây là thứ dễ tạo cảm giác hạnh phúc cho
người ăn nhất.
Tôi nhìn chiếc hộp màu hồng và George, đột nhiên
chạy đến ôm lấy cậu ấy, dúi đầu vào ngực cậu, hai cánh tay ôm thật chặt
cậu ấy. Chiếc áo len mềm mại ấm áp đó áp lên mặt rất dễ chịu, trên người cậu ấy tỏa ra mùi nước hoa và mùi da dễ chịu, cho tôi cảm giác yên tâm. George không nói, cúi đầu dúi mặt vào tóc tôi, lại nhẹ nhàng xoa vai
tôi, tôi có thể cảm nhận được sự an ủi từ tấm lòng chân thành của cậu,
không hề chứa đựng chút tạp chất, đó chính là sự thuần khiết và tươi đẹp mà tôi muốn có, tôi biết chắc dù mình đang ở trong một thế giới hỗn tạp nhưng người ôm tôi là trong sạch, là luôn đáng tin.
Sáng sớm trong nhà chúng tôi vẫn sáng đèn. Hai người cũng ăn cơm, chia sẻ miếng bánh Cheese cake, còn mở một bình rượu vang.
Sau bữa cơm cố gắng tóm lược chuyện của ngày hôm nay, để tránh làm cậu ấy
tức giận tôi giấu đi những lời khiêu khích của bà Lại. Nhưng cậu vẫn tức giận: “Cái gì, cậu để người ta sỉ nhục cậu như vậy sao?”
“Không, việc này khiến mình hiểu một sự thực - giới giải trí không đơn giản như mình tưởng tượng - mình bắt đầu nghi ngờ mình có thể chấp nhận và thích nghi với môi trường này không?”
“Nhưng cậu đã nói cậu yêu điện ảnh!”
“Mình yêu, nên có lẽ nên đứng từ xa để thưởng thức. Quá gần sẽ mất đi tình cảm tốt đẹp.”
George không tán thành chỉ lắc đầu: “Vậy chưa phải là yêu. Tình yêu thực sự...” Nói đến đây cậu ta dừng lại.
“Tình yêu thực sự là yêu không điều kiện? Tuy thấy khuyết điểm, thiếu xót, thậm chí là xấu xa?” Tôi chất vấn.
“Phải!” Cậu ta kiên định, sau đó nói nhỏ một câu, “giống như mình đối với cậu.”
Tôi giả bộ tức giận: “Nói như vậy mình có rất nhiều khuyết điểm, thiếu xót, xấu xa?”
George lúc này mới ý thức được mình lỡ miệng: “Đương nhiên không phải! Khuyết điểm chỉ có một là cậu không yêu mình.”
Cách nhau chiếc bàn, tôi nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Cậu nói sai rồi, mình không có khuyết điểm này.”
Ánh mắt George lóe sáng. Cậu đứng dậy, vòng qua bàn đến bên tôi, cúi người xuống hôn lên trán tôi, sau đó là mũi, má.
Tôi chỉ cảm giác hơi ấm của cậu ta phả vào tai tôi, khiến toàn thân tôi
không còn sức lực, không nói ra lời. Sau đó cậu ta bắt đầu hôn tôi. Nụ
hôn của cậu mang mùi vị ngọt ngào của Cheese cake, lại mang mùi hương
bạc hà, đó là mùi nước súc miệng. Nụ hôn ấy ngọt ngào, kéo dài, ấm áp
như vòng tay ôm tôi, không hề mang tính xâm phạm, tôi cảm giác như đang
nằm trên thảm cỏ xanh đón ánh mặt trời.
Nụ hôn đó không lâu lắm, cậu ta buông tôi ra đứng thẳng dậy nói: “Rất muộn rồi, cậu mệt chưa?”
Tôi gật đầu sau đó kéo tay cậu ta, kéo cậu ta lên tầng, kéo vào phòng tôi,
kéo lên giường tôi. Thật kỳ quái, tôi chưa từng chủ động như vậy nhưng
tôi lại không thấy ngượng ngùng, có lẽ vì tất cả đều giống như lẽ tự
nhiên.
Tôi tắm xong, thay đồ ngủ bước ra từ phòng tắm, cậu ấy
đang ngồi ngoan ngoãn trên giường đợi tôi. Khi cậu ấy tắm trong phòng
tắm tôi lại căng thẳng, ý thức đây là thời khắc quan trọng, ý thức sự
việc sắp phát sinh sẽ mang đến sự thay đổi trong quan hệ giữa chúng tôi. Đợi cậu ấy mặc xong quần sóc đứng trước mặt tôi, tôi đã không còn sự
quyết đoán và chủ động trước đó, vừa không dám mở miệng cũng không dám
nhìn người đang không mặc áo đứng trước tôi.
Cậu ấy chui vào chăn của tôi, trên người còn có mùi hương của sữa tắm, là mùi hương hoa hồng tôi thích nhất. Tôi nằm yên không dám nhúc nhích, người cương cứng như
cục đá, cậu ấy tắt đèn, dùng hai cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi từ phía
sau.
Ban đầu tôi không quen cùng giường cùng gối với người khác,
hơi thở từ mũi cậu ấy phả vào cổ tôi, khiến tôi ngưa ngứa, cộng với sự
nghi hoặc trong tôi - lẽ nào cậu ấy không hứng thú với tôi? Là cậu ấy
quá mệt hay sức hấp dẫn của tôi không đủ?
Tôi muốn giấu đi sự
ngường ngùng trong tôi, quay người lại hỏi cho rõ nhưng lại cảm thấy
không nên, hỏi như vậy giống như trách cậu ấy không tiến tới. Đầu óc tôi rối bời, mở to mắt trong bóng tối. Không lâu sau hơi thở của cậu ấy
càng đều, hơi ấm trên người cậu ấy truyền sang tôi. Cơn buồn ngủ cũng
truyền sang tôi, không biết từ bao giờ mí mắt tôi đã sụp lại, chìm vào
giấc ngủ.
Tối đó ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy mặt trời đã xuyên qua rèm cửa ánh lên chăn, tôi không hiểu đêm đó mình có nằm mơ không, có vẻ tôi đã có giấc ngủ thực sự. Tôi lật người nhìn thấy George mới tỉnh
dậy, tóc rối, vài sợi rủ xuống mắt cậu ấy tinh nghịch. Cậu ấy mở mắt
nhìn tôi mỉm cười, hàm răng trắng giống như ánh mặt trời ấm áp.