
những tin đồn sẽ luôn vây quanh, xem ra lần này là giả biến thành thật rồi, đúng là
việc tốt.
Tâm trạng vui vẻ chỉ duy trì được trong một ngày.
Đến tối, tôi lại nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ: “Nếu cô không
có hứng thú làm diễn viên, muốn làm đạo diễn cũng được, muốn xuất bản
sách cũng không sao, kinh doanh buôn bán cũng được. Nếu muốn ra nước
ngoài làm nghiên cứu sinh có thể sắp xếp vào trường danh tiếng nhất, làm bất động sản hay cổ phiếu càng dễ, tóm lại tất cả đều có thể thương
lượng. Ngài Tạ nói cô còn trẻ, tờ báo ngày hôm nay coi như ông ta chưa
nhìn thấy, nếu cô cố chấp không nghe chỉ cần ông ta động tay cô sẽ thành trắng tay!”
Không cần đoán cũng biết số điện thoại mới đó của bà Lại, tôi muốn mắng cho bà ta một trận nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền trả
lời: “Xin chuyển lời đến ngài Tạ của bà, cảm ơn đặc ân của ông ấy. Cái
gì tôi cũng hứng thú chỉ là không hứng thú với ông ta! Còn nữa ưu điểm
lớn nhất của tôi là cố chấp, cả đời cũng vẫn muốn như thế!”
Sau khi gửi tin nhắn xong, tôi chặn số máy này, sau đó tiếp tục viết kịch bản.
Một khoảng thời gian sau đó gió yên bể lặng.
Bà Lại năm lần bảy lượt thay số liên hệ với tôi, sau khi tôi nhận được tin nhắn luôn xóa ngay lập tức, đồng thời cho số máy vào danh sách đen. May là bà ta không gọi đến, sự “cố chấp” của tôi tạm thời không gây ra hậu
quả nghiêm trọng gì, ít nhiều cũng cho tôi thời gian bình yên viết kịch
bản, giúp tôi thuận lợi hoàn thành 20% kịch bản trước tháng 4.
Không biết có phải do biển,
Tôi cảm nhận nụ hôn của anh mang mùi vị mặn mặn,
Giống như nước biển âm ấm, nhẹ nhàng chảy lên da thịt tôi.
1.
Buổi sáng trung tuần tháng 3, Hàn Vũ Băng tiết lộ địa điểm tổ chức hôn lễ với tôi.
Cô ấy và David đã đặt chỗ trước tại một hòn đảo Filitheyo ở Maldives, toàn bộ 16 gian nhà nhỏ trên đảo đều dùng để tiếp đãi khách, chúng tôi có
thể yên tâm hưởng thụ thời gian mười ngày từ ngày 16 - ngày 26 tháng 4.
Cô ấy còn nói với tôi về hòn đảo này đặc biệt thích hợp cho lặn dưới
nước, nhắc tôi chuẩn bị trước, đến lúc đó sảng khoái hưởng thụ kỳ nghỉ
mười ngày.
Kịch bản hoàn thành không lâu, tôi thuận lợi cầm trong tay hộ chiếu và vé máy bay, nghĩ đến lần đầu tiên xuất ngoại lại một
mình, tôi cực kỳ hưng phấn. Thực ra vẫn thầm mong George có thể đi cùng
tôi nhưng bộ phim của cậu ấy đang quay, không thể có thời gian dài như
vậy.
Lần đi xa này, tôi mua một bộ lễ phục Fendi để tham dự hôn
lễ, một đôi giày cao gót màu bơ, hai bộ bikini, vài chiếc váy phù hợp để đi biển, ba lọ kem chống nắng và một số thiết bị lặn chuyên nghiệp, bao gồm chụp mặt, màng chân và ống thở...
Tôi còn đầu tư mua một sợi dây chuyền ngọc trai hàng hiệu, chuẩn bị làm quà cưới cho Hàn Vũ Băng.
Tuy trang sức của cô ấy không đếm xuể, nhưng theo suy nghĩ của tôi về cô ấy, sự trang nhã và bóng sáng của ngọc trai rất hợp với ý thích của cô
ấy. Sợi dây chuyền này tiêu tốn đến toàn bộ tiền tích lũy trong vòng nửa năm trong thẻ tín dụng, nhưng tình bạn đối với tôi là vô giá.
Hành lý đựng kín hai vali, tối hôm trước lúc di tôi sửa soạn lại lần nữa, vẫn cảm giác thiếu thứ gì đó.
Thế là tôi bật máy tính, liệt kê những thứ tôi đã chuẩn bị lên mạng nhờ tư
vấn. Sau đó tôi biết mình đã quên nắp chống nước cho điện thoại rất cần
khi đi biển.
Đúng là suýt nữa quên! Nếu không có nắp đậy, hai
chiếc điện thoại mà tôi cầm theo không thể chụp những chú cá xinh đẹp
dưới tận đáy biển khi ở dưới nước rồi.
Không quản mệt mỏi, tôi
vội vàng thay đồ, chạy đến plaza gần nhà nhất, nhưng đi mấy quầy hàng
dều hết hàng, bất đắc dĩ phải bắt xe đến đường bán đồ kỹ thuật số. Đáng
buồn là Bắc Kinh hơn 9h tối vẫn tắc đường, sớm biết tôi đã ngồi tàu điện ngầm. Đúng như dự đoán, khi tôi đến nơi ở đó đã đóng cửa và tắt đèn!
Tôi đành chấp nhận.
Ngày hôm sau, cuối cùng tôi đã lên máy bay.
Trước khi cất cánh tôi đắc ý gửi tin nhắn cho George: “Mình đang đi đến thiên đường rồi, cậu ngoan ngoãn ở lại nhân gian chịu khổ nhé. Mình sẽ chụp
ảnh gửi cho cậu, không ăn được thịt lợn thì nhìn lợn chạy bộ cũng được.” Gửi xong tôi hối hận, không phải tự cho mình là lợn sao?
Nhưng cậu ta không trả lời lại, có thể đang bận quay, hoặc có thể ỉà đố kỵ với tôi, chân tay run lên không cầm nổi điện thoại.
Bắc Kinh không có chuyến bay thẳng đến thủ đô Male ở Maldives, tôi phải chuyển máy bay ở Singapore.
Chỉ ngồi một chặng đường bay dài rất vô vị, tôi gần đọc xong một quyển tiểu thuyết hơn 200,000 chữ. Phải gần đến hoàng hôn buông xuống, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Singapore. Sau khi xuống máy bay phải lưu lại ở
đây hơn năm giờ mới lên chuyến bay tới Male. Thời gian này tôi lại tranh thủ gửi vài tin nhắn cho George, và vẫn không hồi đáp.
Kỳ quái, trước kia cậu ta luôn nhắn lại ngay, hôm nay có chuyện gì vậy?
Hơn 12h đêm, tôi mới lên máy bay đến Male. Đợi chờ trong thời gian dài đã
làm giảm bớt phần nào cảm giác mới mẻ và