XtGem Forum catalog
Tôi Ghét Thần Tượng

Tôi Ghét Thần Tượng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327940

Bình chọn: 8.00/10/794 lượt.

ng phải là không thương được đúng không…??

Thanh đánh nhẹ vào người Hoàng, cả hai vừa đi vừa trêu đùa nhau. Từ khi quen
biết Hoàng, Thanh đã có thêm niềm vui trong cuộc sống, Hoàng là một
chàng trai thú vị, Hoàng mang lại cho Thanh cảm giác có gia đình, có anh trai, có người thân bên cạnh. Thanh quý mến Hoàng.

Chiếc xe đi
về một vùng ngoại ô, Thanh nhìn những ngôi nhà cao tầng đứng san sát vào nhau, Thanh giật mình, đây là khu phố tập trung toàn những nhà giàu.
Thanh tưởng Hoàng chỉ là con của một người bình thường.

Thanh tròn xoe mắt hỏi Hoàng.

_Đây…đây là nhà của bố anh à…?

_Ừ, có gì không em… ??

_Em…em tưởng anh chỉ…chỉ là con của một người bình dân thôi… !!

Hoàng cầm lấy tay Thanh.

_Hôm nay anh sẽ giới thiệu mọi thành viên trong gia đình anh cho em biết, lúc đó em sẽ hiểu anh là con của ai thôi…!!

Thanh run rẩy, việc làm bạn gái của Hoàng đã là quá sức chịu đựng của Thanh,
nếu bố Hoàng còn là một ông nào nữa chắc là Thanh sẽ xỉu mất.

Thanh vừa xuất hiện trước cửa phòng khách, tất cả mọi người trong phòng đều
đứng cả dậy, họ nhìn Thanh không chớp, họ nhìn Thanh kĩ đến nỗi Thanh đỏ bừng cả mặt.

Thanh lùi một bước, Thanh đang trong tư thế chuẩn bị chạy trốn. Ông Hoàng Vỹ bố của Hoàng Quân là người lên tiếng trước.

_Chào cháu…!!

Thanh bẽn lẽn trả lời.

_Chào…chào bác….!!

Ông nhìn khuôn mặt đỏ như gấc chín của Thanh, ông mỉm cười hỏi.

_Cháu đã ăn gì chưa…??

Ngay câu đầu tiên gặp mặt ông đã hỏi Thanh ăn gì chưa…?? Thanh ngượng ngùng nói.

_Dạ chưa…!!

Ông quản gia, chị giúp việc, bà phụ bếp đều tròn xoe mắt nhìn Thanh, trông
Thanh giống Thiên Vy quá, từ cách cười, lời nói, cử chỉ bẽn lẽn, tuy là
Thanh mạnh mẽ, hồn nhiên, trong sáng hơn nhưng hai người nếu đem so sánh với nhau thì khó mà nhận ra được.

Ngay cả ông Hoàng Vỹ cũng không thể rời mắt khỏi Thanh, họ tưởng họ đang gặp, đang nói chuyện, đang nhìn Thiên Vy.

Thanh vừa ngượng ngùng, vừa xấu hổ. Thanh giật nhẹ áo Hoàng.

_Anh…anh cho em về…!!

Hoàng phì cười.

_Sao em lại muốn về. Em đã thăm quan hết nhà anh đâu…??

_Em không muốn thăm quan nữa. Anh cho em về đi…!!

_Thôi nào cô bé…!! Ở lại đây chơi với anh đến chiều tối, anh sẽ đưa em về…!!

Thanh im lặng, ông Hoàng Vỹ rất tự nhiên, ông đứng dậy, ông cầm tay Thanh,
Thanh còn ngơ ngác chưa hiểu gì, ông đã ôm lấy Thanh. Ông bảo.

_Chào mừng cháu đến gia đình nhà họ Hoàng…!!

Thanh ngơ ngác, khuôn mặt Thanh lúc này trông thật tội nghiệp, Thanh tưởng bố Hoàng phải là một người đàn ông nghiêm nghị và khó tính, không ngờ ông
lại hào sảng và vui vẻ thế này.

Thanh run rẩy nói.

_Vâng. Cám ơn bác…!!

Ông quay sang bảo mấy người giúp việc.

_Còn không mau bưng trà lên đây…?? À mà cháu uống gì…?? Cà phê… ?? Trà hay là nước ngọt…. ??

Thanh thấy thái độ lúng túng và cử chỉ không được bình tĩnh của ông Vỹ, Thanh mỉm cười bảo.

_Cho cháu cốc nước lọc là được rồi… !!

_Sao thế… ?? Cháu sợ nhà bác không có nước khác cho cháu uống hả… ??

Thanh sợ hãi đáp.

_Không phải thế mà là do cháu quen uống như thế khi mệt mỏi rồi. Mong bác hiểu và đừng nghi ngại ý của cháu… !!

Ông Vỹ bật cười thật to. Ông nheo mắt bảo Thanh.

_Cháu ngốc quá. Bác chỉ trêu cháu thôi…!!

Thanh vừa buồn cười, vừa tức, đang yên lành bỗng dưng lại bị dọa hết hồn,
Thanh thấy ông Vỹ là người vui tính nên không còn úy kị gì nữa, Thanh
nói.

_Nếu bác là bố của cháu, thì cháu đã véo tai bố cháu rồi…!!

Ông Vỹ nhìn Thanh trừng trừng, Thanh co rúm người lại vì sợ, tất cả mọi
người trong phòng đều nín thở, họ tưởng ông Vỹ sắp nổi cơn thịnh nộ đến
nơi. Nhưng mà không, ông Vỹ không những không tức mà ông còn cười thật
to, ông cười to quá đến nỗi những người xung quanh phải mở to mắt ra để
nhìn, họ không hiểu tại sao hôm nay ông chủ của họ lại thay đổi tính
cách nghiêm nghị hàng ngày.

Thanh thở phào nhẹ nhõm, Thanh tưởng
Thanh sắp bị ông Vỹ quát ột trận và tống ra khỏi nhà, may mà ông ấy cười nếu không Thanh không còn dám theo Hoàng đến đây chơi nữa.

Thanh bị ông Vỹ hỏi rất nhiều chuyện, Thanh phải cố gắng trả lời hết những câu hỏi của ông, ông mới chịu buông tha cho Thanh.

Sau khi nói chuyện với ông Vỹ và uống nước xong, Thanh được Hoàng dẫn lên
phòng, Thanh ngại ngùng không muốn đi nhưng vì Hoàng lôi tay Thanh mạnh
quá, đi cũng không được mà ở cũng không xong, cuối cùng Thanh đành theo
Hoàng lên lầu.

Thanh nhìn căn phòng ngập tràn trong màu trắng
tinh khiết, từ tấm rèm, láp giường, nước sơn, ghế xô pha, tất cả đều
được phủ ga màu trắng.

Thanh đứng ngây ra ngắm, ngây ra nhìn,
Thanh quên mất sự hiện diện của Hoàng trong phòng, trong mắt Thanh bây
giờ chỉ có trời, chỉ có nước, chỉ có mây, Thanh cảm tưởng Thanh đang ở
trên thiên đường, đang ở một cõi tiên nào đó.