
ột
chai Nhị Oa Đầu. Những chuyện cũ không thể quên đi, vậy thì chỉ còn cách chọn cách quên tạm thời, có thể như vậy, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn.
***
Một tiếng sau, Chung Hiểu Huệ ra sức gõ cửa. Lương Tranh vừa mở cửa ra,
Chung Hiểu Huệ đã ngã vào lòng anh. Chung Hiểu Huệ toàn thân nồng nặc
mùi rượu, ôm chặt lấy Lương Tranh bật khóc nức nở. Lương Tranh không
biết làm sao, đành quay sang nhìn Ngải Lựu Lựu đang ngồi trên ghế cầu
cứu. Ngải Lựu Lựu tỏ vẻ ái ngại, sau đó dang tay ra đỡ hộ Lương Tranh.
Lương Tranh cười như mếu với Ngải Lựu Lựu, vòng tay ôm Chung Hiểu Huệ,
sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Ngải Lựu Lựu đứng
dậy đi rót cóc nước, đặt lên bàn, sau đó khẽ nói: “Cho cô ấy uống chút
nước, em về phòng nghỉ đây, anh an ủi cô ấy đi nhé!”
Lương Tranh cuống lên: “Em đừng đi, chúng ta đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Đột nhiên Chung Hiểu Huệ khẽ đẩy Lương Tranh ra, sau đó quay lưng lại nói với hai người: “Cảm ơn hai người, tôi không sao rồi!”
Chung Hiểu Huệ lau nước mắt, buộc mái tóc rối bù lên rồi đi vào trong phòng
ngủ, mệt mỏi khóa cửa lại, để mặc cho nước mắt trào ra như mưa. Lương
Tranh và Ngải Lựu Lựu tròn mắt nhìn nhau, đứng ngây ra không biết nói
cái gì. Hồi lâu sau, Ngải Lựu Lựu mới định thần lại, cô mỉm cười với
Lương Tranh rồi đi về phòng mình. Lương Tranh lắc đầu, bùi ngùi nói:
“Hài, con gái là vậy đấy!”
***
Trưa ngày
hôm sau, Chung Hiểu Huệ lấy toàn bộ những thứ cất trong gối ra, đem đốt
hết. Cô kẹp vào trong tạp chí một bức thư, bên ngoài bì thư cô ghi người nhận là Lương Tranh. Chung Hiểu Huệ đã thu dọn hết đồ đạc, cô biết giờ
đã là lúc phải ra đi. Lúc cánh cửa nặng nề khép lại, một tiếng thở dài
khẽ vang lên, xa xôi và thê lương, giống như tiếng than khóc ở trước mộ.
Ngải Lựu Lựu hết giờ làm về nhà, phát hiện cửa phòng Chung Hiểu Huệ vẫn mở,
bước vào xem thấy trong phòng trống rỗng. Cô vội vàng gọi điện cho Lương Tranh, giục anh mau về nhà. Lương Tranh đi hai vòng quanh căn phòng của Chung Hiểu Huệ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chung Hiểu Huệ. Anh
lắc đầu: “Tắt mấy rồi, cứ thế mà đi không lời từ biệt!”
Ngải Lựu Lựu thở dài: “Không phải tại tối qua em nói gì sai chứ?”
“Cô ấy không nhỏ nhen như vậy đâu. Hơn nữa em nói chuyện với người khác bao giờ cũng rất hiền hòa, ngoại trừ khi nói chuyện với anh. Phải đi thì
sớm muộn gì cũng sẽ đi, có thể ra đi như thế này là tốt nhất...”
***
Một tiếng sau, Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh ăn cơm xong, đang ngồi trên ghế nói chuyện nên làm thế nào.
Ngải Lựu Lựu: “Hài, chán thật, đi hết cả rồi!”
Lương Tranh đề nghị: “Sang chỗ anh ở đi, anh vẫn sẽ ngủ trên sôpha!”
Ngải Lựu Lựu băn khoăn: “Vậy thì khác gì anh ngủ trên sôpha ở đây?”
“Đương nhiên là khác rồi, ở đây là cô nam quả nữ, ở bên kia còn có Ngô Hiểu
Quân, tạo ra thế chân vạc, như thế sẽ vững chãi hơn!”
“Cái gì mà thế chân vạc chứ, đúng là dở hơi!”
“Em đừng hiểu lầm, anh mà ở đây thế này chỉ sợ em lại có mưu đồ bất chính với anh...”
Ngải Lựu Lựu bịt miệng cười: “Lương Tranh, em phát hiện anh rất là mặt dày
nhé, đã thế còn không biết đỏ mặt gì hết. Không mất mấy năm rèn luyện
chắc không đạt được trình này đâu nhỉ? Thôi được rồi, để kiểm chứng xem
em có mưu đồ bất chính với anh hay không, em quyết định không chuyển đi. Anh cứ kiên trì thêm vài ngày nữa, em chuẩn bị về quê ăn tết rồi, đến
lúc đó mời anh biến về cái ổ lợn của các anh! À phải rồi, anh mua vé
chưa?”
“Anh cũng không biết ngày nào em về nên chưa mua!”
“Cuối cùng cũng phải về nhà rồi...”
“Hay để anh đưa em về nhé...”
“Em đi rửa bát đây!”
***
Mấy ngày sau đó, Ngải Lựu Lựu và Lương Tranh tự nhiên trở nên xa cách. Hai
người dường như đều ngại. Cứ đi làm về là ai làm việc của người nấy, rất ít khi nói chuyện. Ngải Lựu Lựu đi ngủ sớm hơn trước, mặc dù không hề
buồn ngủ, cô cũng đóng cửa ngồi trong phòng. Không biết là vì sao, mấy
ngày nay cô ngủ rất ngon. Còn Lương Tranh đã ôm chăn gối của mình sang
đây từ lâu, chuyển vào ở trong căn phòng của Chung Hiểu Huệ. Anh rất
thích cuộc sống hiện tại, trong lòng thấy ấm áp, rất bình yên. Anh luôn
cảm thấy Ngải Lựu Lựu luôn ở bên cạnh mình, hai trái tim cuối cùng cũng
xích lại gần nhau.
Một buổi tối, Ngải Lựu Lựu bắt đầu sửa soạn hành lí. Lương Tranh tò mò hỏi: “Làm gì thế, chuẩn bị về à?”
“Còn mấy ngày nữa cơ, thứ sáu! Thời gian nhanh lắm, em phải sắp xếp đồ đạc
trước, đến lúc ấy mới có thể tận hưởng cảm giác được về nhà!”
“Đã thuê được bạn trai rồi à?”
“Thôi bỏ đi, không thuê nữa, em đã chuẩn bị sẵn tâm lí lao ra chiến trường rồi ! ”
“Thực ra anh có hai phương án vẹn toàn...”
“Hả?”
Lương Tranh rót cho mình một cốc nước, giả bộ nghiêm túc phân tích: “Không
thuê một người về cùng, chắc chắn ăn tết mất ngon; thêm nữa, sang năm lỗ tai em sẽ càng không được yên. Nói thật cho em biết, anh đã chuẩn bị
thuê một người về cùng rồi, chỉ