80s toys - Atari. I still have
Trai Thừa Gái Ế

Trai Thừa Gái Ế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326072

Bình chọn: 8.5.00/10/607 lượt.

ạch rồi mới ra ngòai tiếp tục uống. Nửa cốc rượu chẳng mấy chốc lại vơi đi, ông Diêu thấy Lương
Tranh khó khăn lắm mới chịu được đến bây giờ, hơn nữa lại thật thà nên
gật đầu: “Cậu được lắm! Thôi không uống nữa, chúng ta đi thôi!”

Ông Diêu nói xong liền đứng dậy đi. Lương Tranh đã muốn kết thúc từ lâu,
vội vàng đúng dậy thanh toán rồi ra ngoài theo. Bây giờ làm marketing,
muốn xây dựng quan hệ đều phải thực hiện ba bước: Thứ nhất là ăn uống,
thứ hai là vui chơi, thứ ba là bàn vào việc chính. Bước thứ hai của
Lương Tranh và ông Diêu không phải là đến KTV mà là vào đến trung tâm
mát xa chân Đế Hoàng. Ông Diêu nói mình chẳng có sở thích gì, chỉ thích
đi uống rượu và ngâm chân. Hai người nằm trên sôpha nhắm mắt tịnh dưỡng, hai cô gái mát xa chân nhẹ nhàng bóp chân cho họ. Cô gái mát xa chân
cho Lương Tranh là một nhân viên mới, vẫn chưa nắm được kỹ thuật dùng
sức ở tay. Lương Tranh bị bóp đau đến mức phải nghiến chặt răng, không
dám kêu ra tiếng, đành phải cố gắng chịu đựng. Anh càng cố rụt chân lại
thì cô gái càng giữ chặt không chịu buông tay ra.

“Có phải anh sợ nhột không ạ?” cô gái hỏi.

Ồng Diêu mở mắt ra, nói: “Cậu ta sợ đau đấy!”

“Tôi vẫn ổn mà...”, Lương Tranh vội vàng giải thích.

“Vậy tôi sẽ nhẹ tay một chút, nhưng đau thì mới hiệu quả ạ!”, cô gái nói.

“Cậu Lương, sau này phải chú ý đến sức khỏe đấy!”

“Cũng chẳng có cách nào khác, làm nghề gì thì phải yêu nghề đó. Thường xuyên
chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, khó tránh khỏi kiệt sức...”

Cuối cùng cũng xong, lúc Lương Tranh đi thanh toán, anh làm thêm một thẻ mát xa chân ở đây cho ông Diêu. Ông Diêu vui vẻ nhận lấy, sau đó lấy Iphone ra xem gì đó rồi bảo: “Cậu Lương à, tôi phải đi trước đây. Cậu đã có
chỗ ở chưa, có cần tôi sắp xếp cho không?”

Lương Tranh: “Không cần đâu ạ, tôi đã thuê phòng rồi. Để tôi gọi xe cho ông!”

Sau khi tiễn ông Diêu, Lương Tranh liền ra siêu thị mua hai hộp sữa chua,
ăn vào thấy dạ dày dễ chịu hơn hẳn. Về đến khách sạn, Lương Tranh nằm
thẳng cẳng trên giường, như con cá bị phơi trên bãi cát, người ngợm vô
cùng mệt mỏi, nhưng không sao ngủ được, liền cầm di động chơi điện tử.
Đột nhiên điện thoại bàn ở đầu giường đổ chuông. Một người thường xuyên
đi công tác như Lương Tranh thừa hiểu có chuyện gì đang xảy ra, anh cầm
ống nghe lên, nói: “Alô...”

“Thưa ngài, ngài có cần mát xa không ạ?” trong điện thoại vang lên một giọng nói có vẻ rất lẳng lơ.

“Cảm ơn cô, để lần sau nhé. Bạn gái tôi đang tắm...”

Lương Tranh cúp điện thoại rồi để kênh máy. Anh nằm trên giường, bồn chồn
không sao ngủ được. Cuối cùng anh quyết định ngồi dậy đọc tiểu thuyết
trên di động. Mới đọc được mấy phút đã thấy mắt cay xè. Rồi thật tự
nhiên, anh nghĩ đến Ngải Lựu Lựu, nó giống như phản xạ có điều kiện đã
hình thành ở anh. Anh lấy máy nhắn tin cho Ngải Lựu Lựu: Ngủ chưa?.
Chẳng mấy chốc điện thoại có chuông báo, cái đầu nặng trình trịch của
Lương Tranh bỗng chốc thấy nhẹ nhõm hẳn.

Ngải Lựu Lựu: Đang online... Sở Khanh còn chưa ngủà?

Lương Tranh: Chúng ta Online chat nhé!

Lương Tranh bật laptop, đăng nhập QQ.

Lương Tranh: Hi..

Ngải Lựu Lựu: Không Hi.

Lương Tranh: Bây giờ chẳng hiểu sao cứ mỗi khi tâm trạng không tốt là nhớ đến cô!

Ngải Lựu Lựu: Vậy thì tôi phải chúc anh vui vẻ mỗi ngày vạn sự như ý thôi!

Lương Tranh: Cô làm vậy chẳng phải lạt mềm buộc chặt sao? Tôi cũng cảm thấy mỗi khi tâm trạng có biến động, cô cũng nhớ đến tôi.

Ngải Lựu Lựu: Sao tôi không biết nhỉ?

Lương Tranh: Lúc bạn trai cũ của cô đến Bắc Kinh chơi, còn cả lần đi dạo khu
mua sắm ấy nữa, tôi đều ngửi thấy “mùi” buồn bã của cô. Thấy tôi giỏi
không?

Ngải Lựu Lựu: Anh nghĩ mình là chó săn đấy à?

Lương Tranh buzz một cái để thể hiện thái độ bất mãn của mình. Ngải Lựu Lựu
chẳng chịu thua kém bằng việc buzz lại y chang. Hai người cứ buzz qua
buzz lại, đến khi Ngải Lựu Lựu cảm thấy phát bực mình liền gắt: Anh bệnh à?

Lương Tranh: Ừ, bệnh tương tư.

Ngải Lựu Lựu: Đi tìm bác sĩ thú y mà điều trị.

Lương Tranh: Tôi không thích súc vật, mặc dù cách nói chuyện của cô ấy rất súc vật.

Ngải Lựu Lựu: Ha ha, núi băng nhà anh mà đọc được... không biết có cảm nghĩ gì nhỉ?

Lương Tranh: Sao cô cứ thích online thế nhỉ? Yêu qua mạng à ?

Ngải Lựu Lựu: Ngoài mạng còn chẳng thích nữa là trên mạng. Sao anh lại đi Tế Nam?

Lương Tranh: Đi công tác, đến gặp khách hàng lớn.

Ngải Lựu Lựu: Có thuận lợi không?

Lương Tranh: Thuận lợi á? Suýt chết vì rượu đây, khách hàng chẳng nhắc nửa
lời đến đơn hàng. Đôi khi cảm thấy bản thân đúng là một thằng hề.

Ngải Lựu Lựu: Quen anh lâu như vậy mới thấy anh nói được một câu đúng đắn!

Lương Tranh: Quen cô lâu như vậy cuối cùng mới được cô khen ngợi một lần.

Ngải Lựu Lựu:... Tôi phải đi ngủ đây. Cố gắng lên, đừng nản chí!

Lương Tranh: Có thể nhìn cô một cái