
ngày sau đó là một chuối ngày
nhộn nhịp. Anh tấn công cô liên tục bằng quà cáp, chăm sóc, quan tâm. Đôi khi
uy hiếp kiểu:
- Nhân danh trưởng phòng nhân sự, yêu
cầu cô Hoàng Thanh Huyền thực tập sinh phải nhận lời mời đi ăn
trưa với tôi!
Ban đầu, cô tránh anh như tránh tà,
thậm chí chửi thầm anh: "Thằng... già dai như đỉa", nhưng chẳng biết
tự bao giờ, cô quen dần với sự quan tâm thái quá đó, thiếu lại thấy... nhớ
nhớ... Chẳng bao lâu thì nhận lời yêu anh. Câu đầu tiên cô hỏi sau khi chính
thức là bạn gái của anh:
- Anh sinh nhật ngày bao nhiêu thế?
- 14 tháng 12...
- Nhân Mã..?! - cô thốt lên khe khẽ.
"Đàn ông Nhân Mã là những người
rất khó nắm bắt, cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ di chuyển như ngựa, và
thoắt ẩn thoắt hiện như những mũi tên."
Cô thích những người đàn ông như thế,
bí ẩn và quyến rũ. Có lẽ cô chưa từng yêu một ai nhiều đến vậy. Tình cảm của cô
chân thật, trẻ con, nhưng nồng nàn. Cô yêu lúc anh trêu đùa khiến cô cười
nghiêng ngả, yêu lúc hai người tranh luận um xùm, cô giận dỗi khóc lóc khiến
anh cuống lên xin lỗi, yêu bàn tay vụng về lau nước mắt cho cô và bản mặt anh
khi lo lắng dễ thương không chịu được. Yêu lúc tan sở, anh đến trường đón cô,
bắt anh gửi xe để nắm tay nhau đi bộ xuyên suốt những con đường đầy nắng và
gió. Yêu lúc anh dẫn cô đi ăn kem, gió bờ hồ mát rượi mơn man da thịt. Yêu
những tin nhắn bất ngờ của anh, chỉ vẻn vẹn ba chữ: "Anh nhớ em".
Trong khi anh đang ngồi trên tầng 4 và cô thì ở dưới tầng 2 cùng một tòa nhà
công sở. Có lần cô nũng nịu hỏi:
- Sao anh lại yêu em?
- Anh không biết. - Anh thản nhiên -
Yêu mà có lí do thì khác nào anh lợi dụng em?
Cô hạnh phúc lắm. Cô tự hào về anh
lắm, cô khâm phục chính bản thân mình vì đã có được anh, người đàn ông tuyệt
vời nhất. Rồi một ngày, ôm cô trong vòng tay, anh thì thầm:
- Cưới anh, em nhé ?!
Cô tưởng anh đùa, cũng nhăn nhở:
- Em mới 19 tuổi, để em lớn đã.
- Bé bỏng gì nữa - Anh lém lỉnh - Ở
miền núi á tuổi này chưa lấy chồng là ế rồi đấy!
Cô mở to đôi mắc, ngơ ngác, ngập ngừng:
- Nhưng em vẫn đang đi học..?!
Anh hôn nhẹ lên tóc cô, âm yếm:
- Còn anh thì sắp già rồi...
+++
Đám cưới trong mơ diễn ra thật hoành
tráng sau 11 tháng 23 ngày yêu nhau. Cô nghĩ sẽ trói anh vào cuộc đời mình mãi
mãi...
Ngày 21 tháng 8.
Ni Ni - cô công chúa nhỏ ra đời khiến
cuộc sống của hai vợ chồng đảo lộn. Bà mẹ trẻ run rẩy ẵm sinh linh nhỏ bé trên
tay, nước mắt vui mừng nóng hổi trên bờ mi lấp lánh. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán
con, nắm lấy bàn tay bé xíu.
- Chào con...!
Anh nói cô nghỉ học ở nhà chăm sóc
cho con là được. Anh sẽ không bao giờ để hai mẹ con thiếu thốn thứ gì. Cô phụng
phịu:
- Em chẳng muốn mang tiếng ăn bám
chồng đâu...
- Ngốc thế - Anh cốc nhẹ lên đầu vợ -
Em có thể yên tâm để con cho người giúp việc trông à? Nhỡ người ta... bắt cóc
Ni Ni tống tiền thì sao?
Cô vắt tay lên trán, suy nghĩ mãi,
cuối cùng quay sang anh, gật đầu miễn cưỡng:
- Vậy em sẽ nghe lời anh.
Cô ngoan ngoãn tập làm một người mẹ
mẫu mực. Thời gian rảnh, cô lên mạng học cách làm những món ăn mới, đi
chơi, tán gẫu với bạn bè. Ít lâu sau, cô bắt đầu kinh doanh quần áo online. Thế
là vừa có thể ở nhà trông con, vừa có thể tự kiếm ra tiền mà chẳng phải phụ
thuộc quá nhiều vào anh. Cô cảm thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Anh
cũng chiều vợ, bán căn hộ đang ở để tìm cho cô một ngôi nhà nhỏ theo đúng tiêu
chí: kiến trúc Châu Âu, có sân cỏ, có xích đu, và hàng rào trắng. Cô ra sức
chăm chút cho mái ấm của mình như bất cứ người vợ nào cung Cự Giải. Năm Ni Ni
bốn tuổi, anh được đề bạt lên vị trí phó giám đốc. Tất nhiên, bằng chính thực
lực của anh, ai cũng biết anh đã rất nỗ lực và tài giỏi. Những bữa cơm cùng gia
đình cứ thưa dần, thưa dần...
21 tháng 8 năm nay.
Sinh nhật thứ tư của Ni Ni, chỉ hai
mẹ con cô thổi nến. Ni Ni luôn miệng hỏi:
- Mẹ... mẹ!
Khi nào thì bố Phong về cắt bánh cho Ni?
Cô không
trả lời con, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, buồn rười rượi. Anh luôn về muộn,
cô thèm được giận dỗi anh như ngày xưa, thèm được anh dỗ dành như ngày xưa.
Nhưng những điều đó, cô không được phép, vì cô đã trưởng thành, vả lại, anh còn
công việc. Cô luôn tự an ủi mình như vậy.
Đêm đó
anh về nhà, người nồng nặc mùi rượu, người lái xe dìu anh vào, cô vội vàng ra
mở cửa, toàn thân anh rũ rượi, mềm oặt trong tay vợ. Người lái xe ái ngại:
- Hôm
nay sinh nhật sếp lớn, sếp phó uống hơi quá chị ạ.
- Vâng -
Cô cười gượng gạo.
Cô khó
nhọc đỡ tấm thân to lớn của chồng đang đổ ập lên người, nặng nề nhích từng
bước. Anh nằm vật xuống giường, ngủ li bì. Cô tháo giày, thay áo. Lại cặm cụi
lấy khăn ướt lau mặt cho anh. Cô bần thần... Bờ vai anh rộng, nhưng chẳng để
cho cô tựa vào mỗi lúc yếu lòng, suy nghĩ. Tự nhiên cô tổn thương kinh khủng.
Anh có thể về quá nửa